Sau cái hôm nó dầm mưa khiến mọi người lo lắng ấy nó liền lên cơn sốt không thôi làm cả lớp kéo đến nhà nó hỏi thăm, cả lũ hết trêu ghẹo nhau rồi tranh dành đồ ăn làm không khí trở lên ấm áp lạ thường. Quậy xuýt bay phòng nó rồi cả lũ mới kéo nhau đi về không quên chúc nó mau khỏi bệnh để đến lớp chọc ghẹo mí ông bà giáo cho cả lớp coi. Và không phụ sự mong đợi của cả lớp 2 ngày sau nó đi học lại và để chúc mừng nó khỏi ốm nó liền bày cho cả lớp, tung cho mọi người một cây bút chì đã gọt sẵn nó bảo:
- E hèm. Cả lớp chú ý, nhân dịp mình khỏi ốm mình muốn tổ chức một trò chơi cho cả lớp thư giãn, trò chơi như sau: khi bà cô Mai bước vào lớp mọi người hãy nhắm và phi hết lên bảng nhưng TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC PHI TRÚNG BẠI nhớ chưa ? À quên khi nào bại hỏi lí do thì bào là vì thích nhá.
Cả lớp hô biết rồi rõ to và chờ đợi thời khắc bà cô Mai vào lớp. Tiếng chuông như không phu sự mong mỏi của cả lớp lập tức vang lên, mọi người ổn định chỗ ngồi và khi bà cô Mai vừa mới bước vào lớp đông loạt 40 chiếc bút chì phi như tên bay lên trên bảng, mặt cắt không còn giọt máu bà cô ngồi sụp xuống. 1' sau khi hoàn hồn bà cô Mai liền tức giận quát lên hỏi:
- Là ai đã phi bút chì lên đây ?
Đồng loạt 40 con người liền đứng dậy, bà cô lắp bắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhieu-nhung-han-cung-khong-thua-dau-thay-giao/83321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.