"Bó hoa to như thế cũng không thể vứt bỏ chứ? Mình chỉ là thấy văn phòng anh ấy rộng mới có suy nghĩ đó." Mặc Tô chống tay vào đầu, buồn bực bảo.
"Haizzz... tuy nói là không thể lãng phí nhưng cũng không thể tiết kiệm như vậy được." Cô vỗ vỗ vai Mặc Tô, khéo léo bảo: "Cậu tự kiểm điểm bản thân đi, mình đem văn kiện cho Hà tổng đây."
Nói xong rời đi.
Mặc Tô thẫn thờ nhìn hai bó hoa chất đống trên bàn, cuối cùng bất lực đứng lên, mang nó ra một góc tạm, vừa quay lại thì thấy ở cửa lại xuất hiện một bó hoa to đùng, người đàn ông bị che khuất phía sau bước ra, hỏi: "Xin hỏi có phải là cô Đổng Mặc Tô không?"
Mặc Tô gật đầu.
Anh ta nói: "Đây là hoa của cô, xin hãy ký nhận."
Mặc Tô: "..."
Nếu nói ngày đầu tiên nhận hoa còn mừng rỡ ngạc nhiên, thế thì hết lần này tới lần khác nhận hoa, đồng thời còn không biết ai tặng, thì dù vui đến mấy cũng sẽ biến thành sợ!
Mặc Tô nhìn bó hoa, do dự hỏi: "Tôi muốn hỏi là anh có biết người tặng hoa là ai không?"
"Không biết, khách đặt trước với ông chủ của tiệm chúng tôi, tôi chỉ phụ trách tặng thôi ạ." Người đàn ông mỉm cười đáp.
"Thế là hoa cả ba ngày liên tiếp đều là đặt ở tiệm của anh sao?"
"Đúng thế."
"Loại hoa này khoảng bao nhiêu tiền ạ?"
"Loại này tính bằng đóa, một đóa uất kim hương khoảng mười tệ, loại uất kim hương giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/3151004/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.