Nhưng bà cụ lại cho rằng tương lai của cháu nội là chuyện vô cùng quan trọng, vẫn tiếp tục cằn nhằn: "Biết là tốt, nếu đã quyết định sống tốt thì phải nhanh chóng thành thân đi. Sao lại cứ để người ta không có cảm giác an toàn thế. Cô gái này, đàn ông có thể mang lại cảm giác an toàn hay không là quan trọng nhất. Bà biết bình thường con bận rộn, hồng nhan tri kỷ cũng nhiều, không phải bà nội phong kiến, nhưng hồng nhan tri kỷ làm sao so được với người yêu con thật lòng? Nếu con không có tiền thì bọn họ có còn tốt với con không? Niệm Sâm à... có thời gian gọi điện cho Tiêu Tiêu, để nó yên lòng, nhé?"
Niệm Sâm "vâng" một tiếng rồi bảo: "Bà ơi, nhìn kìa, đã mười hai giờ rồi, muộn rồi, con dìu bà lên nghỉ nhé."
"Hả? Mười hai giờ rồi à." Bà cụ vội đứng dậy, "Thế thì bà đi ngủ, nếu không ông nội con tìm không thấy bà sẽ cuống lên mất."
"Vâng." Niệm Sâm cẩn thận dịu bà cụ lên lầu nghỉ ngơi.
Phòng của bà cụ là nơi có điều kiện tự nhiên tốt nhất trong nhà, Niệm Sâm luôn nghĩ rằng bà đã chịu khổ cả đời, lúc bà lớn tuổi phải bày hết những mặt tốt đẹp của thế giới ra trước mắt bà. Anh dìu bà lên giường nằm xong, cẩn thận đắp chăn, thì bà cụ đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đầu giường bà cụ còn đặt tấm hình của ông cụ, thực ra ông nội Niệm Sâm đã qua đời từ lâu, không biết bắt đầu từ lúc nào, bà cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/3150951/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.