"Anh nói thế tôi thấy đúng là cũng hơi giống." Thư ký gật gù như đồng cảm: "Còn nhớ lần đầu gặp cô ấy không? Cô ấy đã cản xe của chủ tịch Hà lại, dáng vẻ liều mạng đó. Anh nói xem ở thành phố G này có ai dám cản xe của chủ tịch Hà? Ngay đến thị trưởng còn phải đích thân đứng cạnh để tiếp đãi nữa là..."
Cô ta nói đúng, kinh tế ở G có thể phồn vinh là do công ty ANI chiếm phần quan trọng, những công ty khác không thể so sánh, ở G nếu mất đi công ty ANI thì cũng như một người mất đi trái tim, cho dù có thể sống cũng không lâu dài được.
Mặc Tô không còn tâm tư ăn uống nữa, những món trước đây cảm thấy ngon lành đều vì chuyện ban nãy mà trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Người đối diện nếm vài miếng cũng không ăn thêm, nhưng miệng vẫn khen những món cô giới thiệu rất ngon.
Mặc Tô không tin, thầm nghĩ nếu ngon thật thì sao anh chỉ ăn có chút xíu?
Niệm Sâm tất nhiên nhìn thấy vẻ bất mãn của cô, không giải thích nhiều mà chỉ hỏi: "Cô nghỉ việc rồi à?"
"Ừm." Cô đáp lời, ban nãy cô cầm thùng giấy đựng đồ đạc, anh không nhìn ra mới lạ.
"Sau này có dự định gì không?"
Mặc Tô ngạc nhiên nhìn anh, không tin người đàn ông lạnh nhạt này lại có hứng thú quan tâm đến người bạn không thân lắm là cô.
"Vẫn chưa nghĩ ra, tìm công việc khác thử xem sao." Cô đáp qua loa, thực tế thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nhau-roi-cung-ve-voi-nhau/3150944/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.