Sự vụ diễn ra sau đó thì tôi chỉ bị ba cú đầu mấy cái chứ ông không trách phạt nặng nề gì vì thủy chung cũng là cả nhà đều lo cho Tiểu Mai. Buổi tối, cơm nước vừa xong xuôi là tôi lại mang thuốc lên phòng cho nàng uống rồi xuống dưới nhà chuẩn bị bài vở ngày mai. Mà thật tình thì đầu óc tôi vẫn cứ suy nghĩ miên man hết lo bên nọ lại xọ bên kia chứ chẳng tập trung được gì sất.
Và lúc này đây, cứu tinh của tôi xuất hiện.
- Anh, mở cửa cho em với! - Bé Trân dựng xe ngoài cổng nói vọng vào.
Như chỉ chờ có thế, tôi phóng vọt ra ngoài mở cửa cho con bé vào, vờ vịt trách:
- Chị bị bệnh mà cả chiều không thấy em đâu, giờ này mới vác xác tới ha!
- Hứ, chiều giờ em đi học thêm với bác em cũng đang bệnh nên ba mẹ qua thăm rồi bắt em ở nhà coi nhà chứ bộ. Vừa về là em chạy qua nhà anh liền nè! - Con bé nguýt dài.
Rồi Trân nhấc balô trong giỏ xe đeo lên vai, quay sang hỏi tôi:
- Chị sao rồi, anh?
- Mới uống thuốc xong, đang nằm nghỉ trong phòng! - Tôi đáp, thắc mắc thêm. - Em mang balo qua đây làm gì mà to thế, lại mua truyện à?
- Truyện gì mà truyện, quần áo của chị Mai đó! - Trân trả lời.
Tôi tròn mắt hỏi: - Ủa, hôm qua không phải đem hết rồi sao?
Nào ngờ con bé đá vào chân tôi, hừ mũi đáp:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778879/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.