Sáng sớm hôm sau, trên đường đến trường tôi đem kể hết mọi chuyện cho Tiểu Mai nghe. Lúc ban đầu khi nghe tôi nhắc đến Minh Châu, nàng có phần trầm ngâm. Nhưng đến khi tôi chấm dứt câu chuyện thì nàng khúc khích cười:
- Vậy là tốt rồi, coi như anh giải quyết xong ân tình hồi đó, giờ thì không ai nợ ai nữa!
- Ừ, anh cũng nghĩ vậy!
Tôi gật đầu đồng ý rồi lại ngần ngừ nói tiếp:
- Có điều là…!
- Là sao? - Nàng thắc mắc.
- Anh có nên qua nhà bên đó ăn tối không? Cứ thấy ngài ngại kiểu gì!
Tiểu Mai nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nếu anh muốn đi, thì xem như là phải đi rồi!
- Không, thiệt tình là anh không muốn lắm. Thấy sao sao ấy, tự nhiên thành nhân vật chính nhà người ta, nuốt cơm sao vô!
Nghe tôi thở dài ngao ngán, Tiểu Mai mỉm cười, trong mắt ánh lên một niềm vui dễ hiểu. Lúc hai đứa dắt xe vào bãi gửi, nàng mới nói:
- Hay là vầy, nếu ba mẹ anh mà có đi cùng thì anh phải đi thôi, đó là phép lịch sự. Còn nếu anh thật sự không muốn thì trước khi gia đình bên Minh Châu có lời mời chính thức, anh đến từ chối là được!
- Từ chối làm sao? Anh dở mấy vụ này lắm! - Tôi rụt cổ.
- Không phải anh dở, mà là sợ làm buồn người ta thôi! - Tiểu Mai thản nhiên nói.
- Ai buồn? Buồn gì?
- Em đâu có ngốc, Minh Châu rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778855/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.