Được tha bổng mừng hết lớn, tôi vội mò ngay xuống bếp báo tin mừng cho phu nhân, ngang qua chỗ Tiểu Mai đang dọn bàn, tôi vội lạng vào:
- Sống rồi, em….! – Tôi ghé tai Tiểu Mai nói nhỏ.
- Hi, em nói mà! – Nàng tủm tỉm rồi vội bước sang bàn ăn khi thấy mẹ tôi tiến lại gần.
Nhác thấy mẫu hậu tiếp cận, tôi vội lỉnh đi:
- Đi đâu? – Mẹ tôi đón đầu ngay tại trận.
- Dạ… rửa mặt….! – Tôi giật bắn người.
- Tắm đi, coi chừng động mấy chỗ bị trầy, đã tha dầu chưa? – Bà hỏi tiếp.
- Dạ… rồi…! – Tôi khẽ liếc nhìn sang Tiểu Mai. – Mai… giúp con đó mẹ!
- Tội của mày mẹ xử sau, giờ đi tắm rồi sát trùng lại mấy chỗ bị thương!
- Hả? Sạch rồi mà mẹ?
- Không tha thuốc lấy gì mau lành? Cãi cãi mẹ nói ba mày bây giờ!
- Dạ……!
Nghe nhắc đến ba là tôi rùng mình hết ham cự cãi, chỉ biết thót tim nhớ lại cái lúc Tiểu Mai thấm chai o-xy già vào người mà đâm ra hãi hùng, quay sang thì thấy nàng đang nhìn tôi mà cười khúc khích.
- Cười gì? – Tôi nóng gáy.
- Không… hì hì! – Nàng lắc đầu, vai rung rung.
- Con cứ mặc nó, thằng đó sĩ diện hão lắm! – Mẹ tôi tặc lưỡi nói.
Trông thấy cảnh mẹ bênh vực nàng mà tôi càng nghĩ càng tủi thân, ai đời có thằng út cưng giỏi giang thế này lại không thương, đi thương… con nhỏ ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778554/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.