Trưa ngày hôm sau, đường từ nhà đến trường tôi cảm giác sao mà gần quá thể, dù đã chậm hết cỡ nhưng vẫn nhoáng cái là tôi đã đứng ở bãi giữ xe. Tôi ngơ ra một hồi rồi cũng lò dò ôm cặp mò vào lớp, lần đầu tiên cầu cho em Vy bữa nay đi học trễ để tôi yên ổn mà ngồi vô lại cái bàn quen thuộc.
Nhưng khi điều xui xảy ra thì nó sẽ xảy ra mà, chắc luôn, vừa vô lớp đã thấy em Vy đang yên vị chỗ cũ, vẻ như đang xem sách, tôi nín thinh rón rén đi ngang qua.
- Này! – Vy gọi trống không.
- Gọi…N hở? – Tôi giật mình sững người lại.
- Không gọi N thì N đứng lại làm gì? – Em ấy nói giọng sắc lẻm.
- Ừ…gọi gì N vậy? – Tôi bắt đầu thấy chột dạ.
- Rủ N đi nhậu chứ chi! – Vy nheo mắt.
- Thôi….thôi, ko dám nữa! – Tôi rụt cổ.
- Hừ, người ta rủ thì đi, bây giờ tui rủ thì không à? – Em ấy hừ nhạt.
- Không…ko phải, ý là …còn mệt! – Tôi đâm ra ngắc ngứ.
- Biết mệt mà uống rượu! – Vy nhìn tôi vờ ngạc nhiên.
- Thì…lúc đó chưa biết! – Tôi thầm kêu khổ.
- Mệt làm sao đấy? – Em ấy hỏi.
- Hơi…hơi đau đầu! – Tôi lại phải dóc tổ.
- Ừm…N về chỗ i! – Vy dịu giọng.
Tôi chỉ đợi có thế, tót một mạch về chỗ ngồi mà tim đập chân run, khổ quá, vừa vào lớp đã bị chặn cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nham-chi-hai-duoc-nham-em-gai/2778222/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.