Cố Thiển híp mắt đánh gia mấy người đang ngồi trên sô pha ở phòng khác, nàng vừa đánh giá khoảng cách từ bọn người kia, vừa lui đến vị trí cách cửa không xa, quay mắt về phía bọn họ.
- Đại ca, con nhóc này nhìn không tệ.
Một nam nhân khuôn mặt đnág khinh dâm đãng nhìn nàng, ánh mắt không ngời khỏi ngực nàng.
- Tôi chỉ muốn nàng không thể sinh đứa nhỏ ra, còn lại, các người cứ mặc sức hưởng thụ.
Lâm Khả Hân mỉm cười yêu kiều nhìn bọn họ.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt của mấy người kia. Cố Thiển hít một hơi thật sâu, mạnh tay đẩy người bên cạnh ra, nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài cửa.
Màn đêm bên ngoài giống như quái thú khổng lổ, kêu gào muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.
- Mau, mau bắt cô ta lại, đừng để cô ta chạy.
Phía sau truyền đến giọng nói bén nhọn của Lâm Khả Hân.
Cố Thiển hoảng hốt chạy về phía trước, đêm khuya bên trong tiểu khu không một bóng người, nàng muốn lớn tiếng kêu to nhưng lại sợ tiếng kêu sẽ khiến những người phía sau chú ý.
Đang lúc bối rối, nàng chạy hướng ra rừng cây phía sau tiểu khu.
Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Cố Thiển giống như nghe thấy thanh âm của đòi mạng, hoảng hốt chạy bừa sâu vào trong rừng cây.
Cố Thiển chạy đến trong lùm cây, hai tay ôm lấy bả vai của chính mình, ngồi xổm trong bụi cỏ lạnh run.
- Cố Thiển, cô chạy đi đâu?
Giọng nói của Lâm Khả Hân giống như đã đến sát đó, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-hai-van-dam/116109/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.