Editor: Mứt Chanh
Sau khi cô nói xong, Bùi Hàn Chu rơi vào im lặng.
Tuy anh duy trì động tác đọc sách nhưng khóe miệng mím chặt đã thể hiện sự im lặng của người đàn ông.
Ngay khi Lâm Lạc Tang định bịt kín chăn làm bộ không có việc gì xảy ra thì cuối cùng Bùi Hàn Chu cũng đã mở miệng: "Em nói đúng."
Đôi mắt của Lâm Lạc Tang như được thắp sáng, cảm thấy đây mới là phương hướng phát triển chính xác: "Vậy hả, tôi......"
"Mọi việc đều nói theo nhân quả tuần hoàn," người đàn ông thảnh thơi bình tĩnh lật qua một trang, "Em chính là quả báo của tôi."
Còn chưa kịp kiêu ngạo thì cô đã đọc được từ trong giọng điệu của anh, đây ắt hẳn không phải lời gì hay.
Cô ngẩng cái đầu cứng cỏi và thông minh của mình: "Sao tôi lại thành quả báo của anh?"
Không chỉ là quả báo mà còn là quả báo của kiếp này, là cái loại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chặn anh đến một câu cũng nói không nên lời.
"Ngủ đi," anh ấn cái đầu nhỏ của cô xuống, dường như có lòng tốt mà dém chăn cho cô, "Trong mơ cái gì cũng có."
"......"
Ngày hôm sau thức dậy, quả nhiên cô phát hiện Bùi Hàn Chu không ở bên cạnh, nơi nằm xuống cũng không có chút ấm áp nào, xem ra là đã sớm đi rồi.
Sau khi hít thở sâu vài lần, cô gửi tin nhắn cho Thịnh Thiên Dạ: 【 Người đàn ông Bùi Hàn Chu quá tuyệt. 】
Hai giờ sau Thịnh Thiên Dạ mới lấy được điện thoại sau khi quay phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nguoi-dam-say/966763/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.