Edit: Min
"Còn không ra cửa sao?" Trong thư phòng, Lục Thiên Ánh ngồi ở ghế thái sư, nhàn nhạt hỏi.
"Bẩm chủ thượng, cậu ta không mở cửa, gõ cửa cũng không phản ứng, khóa trái bên trong. Cơm đặt ở cửa cũng không lấy."
Lục Thiên Ánh lãnh đạm phất tay, người hầu cận lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại một mình gã.
Sau một lúc lâu, giống như rất bực bội, Lục Thiên Ánh đứng dậy, chậm rãi dạo bước trong thư phòng.
Nếu là người khác, nhất định sẽ sai người giáo huấn một phen. Cố tình là Thời Tiểu Chanh...... Gã phát hiện bản thân, thế mà không hạ thủ được.
Lục Thiên Ánh nhéo nhéo giữa mày, thần sắc càng thêm tối tăm lạnh lùng.
Hai ngày hai đêm chưa từng nghỉ ngơi, đáy mắt hơi đỏ, sắc mặt tiều tụy âm trầm.
Đi đến bên cửa sổ đặt tay trên khung cửa, gió lạnh thổi qua đầu óc có chút mê mang, ngón tay gõ nhịp khung cửa.
Lúc trước, là do Thời Tiểu Chanh không thông suốt, không nghĩ tới lần này biến khéo thành vụng ——
Thông suốt quá mức.
Lục Thiên Ánh nhìn về phía dãy núi xa xa, đó là địa phận Tây Tần quốc.
Bàn tay nắm chặt khung cửa sổ, dùng sức đến mức năm cái dấu tay lưu lại trên đó, thật lâu sau, mới chậm rãi buông ra, gã thấp giọng cười.
Thế thì làm sao?
Thông suốt rồi càng tốt.
Biểu hiện này của Thời Tiểu Chanh..... Chứng minh là cậu ta có tình với mình.
Lục Thiên Ánh vuốt ve nhẫn ban chỉ ở ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quoc-su-cung-benh-my-nhan-tieu-ca-man/3508485/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.