Edit: Min
Tây Ngạn Du: "......"
"Không, ngươi không biết."
Nhân sinh như diễn, toàn bộ dựa vào kỹ năng diễn, mà diễn viên giỏi, nhất định phải có kỹ xảo riêng.
Nhìn không thấy chính là nhìn không thấy.
Đánh lừa ta cũng vô dụng.
Hừ hừ.
Tây Ngạn Du không hề dừng bước chân, cứ vậy mà xuyên qua thân ảnh hư ảo của Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân xoay người nhìn cậu, cười khẽ.
.....
Một đường thuận lợi đi lên tầng 5, ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong.
Đẩy cửa ra, nhóm tiểu ca ca tụ lại một chỗ, cùng nhau thử quần áo mới và trang sức, không khí đêm trước Tết đặc biệt vui mừng náo nhiệt.
Tây Ngạn Du vừa đến, đã bị nhóm tiểu ca ca ba chân bốn cẳng kéo đến vị trí quen thuộc bên cửa sổ.
Trên đường phố so với đoạn thời gian trước càng thêm náo nhiệt, người đến người đi, không khí vui mừng, ngẫu nhiên còn tiếng pháo nổ.
Tây Ngạn Du vừa mới ngồi xuống, liền thấy một ống tay áo màu tím bay trước mặt, cửa sổ bỗng nhiên bị gió thổi đóng lại.
Vân Lâm Quân ngồi đối diện Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "......"
Nhóm tiểu ca ca nhìn thấy cửa sổ đóng, bỗng nhiên nhớ tới nơi này còn có một người dễ sinh bệnh, "Ai nha, vừa mới quên đóng cửa sổ, ngươi có lạnh hay không?"
Một tiểu ca ca cầm cái mũ đầu hổ lại đây, không nói hai lời liền trực tiếp đội lên cho Tây Ngạn Du
Tây Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quoc-su-cung-benh-my-nhan-tieu-ca-man/3499016/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.