Vào buổitối, Hứa Triết Quân mời ba người ở phòng ngủ 215 còn có Tần Mộc Thiên cùng nhauăn cơm.
Nhìn thấy Hứa Triết Quân, phản ứng đầu tiên của Tần Mộc Thiênchính là xông lên cho hắn một quyền.
"Được lắm anh em? Đi cũng không thông báo một tiếng, vô thanh vôtức cứ như vậy đi. Hiện tại trở về cũng vậy, sớm một chút cho chúng ta biết còncó thể đi đón cậu."
Hứa Triết Quân cười cười, "Thật có lỗi, lúc ấy cha mẹ tớ có việcgấp cho nên phải đi gấp. Về phần trở về, đây không phải kinh hỉsao?"
Đối với "Kinh hỉ" mà Hứa Triết Quân vừa nói, Lăng Sở Sở cườinhạt, "Thôi đi, còn kinh hỉ sao? Tớ xem kinh hách cũng không sai biệtlắm!"
"Đúng vậy, nhìn thấy cậu vào lớp, trong nháy mắt ba chúng tớ đềungây người!"
"Không chỉ ngây người, còn có chút sụp đổ! Cậu phải chịu tráchnhiệm tổn thất tinh thần của chúng tôi nha.”
Vừa đi chính là đi tận ba năm, người đàn ông này đem A Nhan vứtbỏ, Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn đều có ý kiến tương đối lớn.
"Mấy năm nay, nhờ có các cậu chiếu cố A Nhan. Cám ơn." Hứa TriếtQuân đứng lên, giơ chén rượu trong tay lên, một hơi uống hết.
"Hừ, một chén rượu đã nghĩ xong công sức của tất cả chúng tôi rồisao?"
"Đúng vậy, tớ nói này Hứa Triết Quân, cậu đây là đang nằm mơ chưatỉnh sao?"
"Nói như thế nào cũng ít nhất một người một ly đi? Tất cả mọingười mà chỉ có một chén rượu sao? Nói giỡn sao?"
"Nam tử hán đại trượng phu, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2791020/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.