Tô Nhan mơmơ màng màng tỉnh dậy, tay sờ soạng một chút, tìm được đi động đặt ở bên gối,khởi động máy. Mở mắt nhìn, thế nhưng đã 12 giờ 35 phút, đã đến giờ này rồi.Nhỏm người dậy nhìn quanh phòng ngủ, quả nhiên một người đều không có. Ba ngườikia có bạn trai liền vứt bỏ bạn thân là cô đi ra ngoài hẹnhò...
Trong lòng Tô Nhan không khỏi dâng lên cảm giác bi thương, côthật sự là vô cùng đáng thương. Nghĩ đến buổi chiều 1 30 còn có một môn duy nhấtcủa học kỳ cuối năm tư này nữa, Tô Nhan lo lắng ba giây, cuối cùng tìm "chuyêngia trốn học", mở điện thoại nói.
"Này Tiểu Thiến, hôm nay khóa học buổi chiều tớ không đi, cậu nhớrõ điểm danh giúp tớ." Tô Nhan hữu khí vô lực nói.
Đầu bên kia điện thoại Vương Tiểu Thiến trầm mặc vài giây, đồngdạng hữu khí vô lực, "Cái kia…. A Nhan, thực khéo là tớ cũng không tínhđi."
Tô Nhan thanh tỉnh nửa phần, "Tớ quyết định trốn! Vậy mặc cho sốphận đi."
"Theo kinh nghiệm của tớ, hôm nay sẽ không điểm danh, yên tâm ngủđi."
Xét theo kinh nghiệm của "Nữ vương trốn học", Tô Nhan tắt điệnthoại, tiếp tục an tâm ngủ.
Cô thật sự là không nghĩ đi học, đặc biệt từ sau khi trong mộttiết bị thiên lôi đánh đến chết khiếp. Thầy giáo Cát đã nói như thế nào đó tạinơi cực kỳ yêu thương sau giữa trưa nào đó nhưng ông ta lại nói, "Tôi có mộtloại bi thương không thể nói nên lời, em thay tôi đi Tây hồ xem hoa có nởkhông?" Ông trời làm chứng mà! Lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2791017/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.