Tối hômqua trằn trọc cả nửa đêm, sáng hôm nay có tiết học đầu tiên, Tô Nhan ngủ khôngđủ nên trong tiết học cứ thế ngủ cho đen trời, cái gì cũng không biết. Đợi chođến thời điểm Tô Nhan ăn no ngủ tình lại thì đã kề cận giờ tan học của tiết thứ3.
“A Nhan, cậu đủ lợi hại đi. Cậu ngủ hơn hai tiết học,kêu sao cũngkhông chịu tỉnh... may mắn lão Từ không có điểm tên của cậu bằng không cậu liềngặp bi kịch rồi.” Gặp Tô Nhan rút cuộc cũng tỉnh lại, Cố Vi Ngôn cảm thảnnói.
Ngáp một cái, Tô Nhan thay đổi cái tư thế, tiếp tục nằm úp sấp ởtrên bàn híp mắt dưỡng thần.
Cô Vi Ngôn nghẹn họng trân trối nhìn Tô Nhan, người này như thếnào mà còn tiếp tục ngủ được chứ?
“Để cho cậu ấy ngủ đi.” Lăng Sở Sở lôi kéo Cố Vi Ngôn, nhẹ nhànglắc đầu. Xem trạng thái nha đầu kia hiện tại, tối hôm qua phỏng chừng là ngủkhông tốt. Chẳng lẽ sự thật là mất ngủ sao? Nếu quả thực là đúng như vậy, HứaTriết Quân có hi vọng.
Tô Nhan là bị chuông tan học đánh thức, vặn vặn cái thắt lưng củamình, Tô Nhan cảm giác chính mình đã nạp điện xong, tinh lực dưthừa.
“Hôm nay buổi chiều cũng có tiết học, nếu không chúng ta đi dạophố đi?” Cố Vi Ngôn đề nghị nói.
Trần Tuyền nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Nếu không chúng ta đi sang cửahàng bên kia mua quần áo đi?”
“Được, liền định như vậy đi. Tớ còn muốn mua một cái túi xáchmới.” Lăng Sở Sở gật gật đầu, nhấc tay tỏ vẻ đồng ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2790999/chuong-33.html