QuanPhương nói rằng : Các trường cao đẳng đại học bình thường của Trung Quốc chiêusinh trong toàn cả nước trong kỳ thi này.
Tô Nhan : Vì có thể tận tình xem XXX, đã nha.
Lăng Sở Sở : Vì cùng Lâm Phong song túc song phi, cố gắngnào.
Tần Mộc Thiên : thực phiền toái.
Hứa Triết Quân : nhàm chán.
Cách thời gian bắt đầu thi vào trường cao đẳng đại học khoảng nửagiờ, Tô Nhan cùng Lăng Sở Sở đứng ở ngoài cửa trường thi, ngẩn đầu nhìn lên trờixanh rồi lại nhìn nhau không nói gì. Thời gian này cứ giống như thời gian sắp bịtử hình, luôn làm cho người ta cảm thấy không hiểu mà càng rối rắm, còn có chínhlà cái cảm giác muốn chết mà không thể chết, rất buồn bực.
Thậm chí đã từng nghĩ nêu sớm chút bắt đầu thì tốt rồi. Chết sớmsiêu sinh sớm.
“Sở Sở, tớ giống như có chút khẩn trương.”
“Uh, bị cậu nói như vậy tớ cũng cảm thấy vậy rồiđây.”
“Nếu phát huy không tốt thì làm sao bây giờ?”
“…ôi chán. Chờ chết rồi.”
Bị Lăng Sở Sở nói như vậy, Tô Nhan chỉ còn lại cảm giác tâm lạnhthấu.
Mặc kệ ngoài miệng nói như thế nào, trong lòng áp lực vẫn tồntại. Dù sao, hơn mười năm gian khổ học tập, mặc dù không phải khổ đọc nhưng cũngđã rất cố gắng. Cha mẹ mong mỏi chờ đợi ở nơi nào đó, trốn cũng trốn không xong,càng đừng nói điểm mấu chốt chính là trong lòng mình. Nếu thi không tốt đừng nóiđến ai khác, chính mình là người đầu tiên cảm thấy rất khóqua.
“Hai người các cậu ở đây phát ngốc cái gì vậy?” Sau lưng độtnhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/136622/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.