Chạngvạng, gió thổi nhè nhẹ, chỉ cần thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn đến sự lan trànhơn phân nửa của ráng đỏ buổi chiều.
“A Quân, cậu có phải hay không có ý đối với TôNhan?”
Cùng một vấn đề, cùng một người, cùng một thời gian ăn cơm, cặpmày Hứa Triết Quân không dễ phát hiện ra vừa chau lại, ngẩng đầu yên lăng nhìnTần Mộc Thiên ngồi ở phía trước mặt liếc mắt một cái, ngữ khí bình thản, “Vấn đềnày, tớ nhớ rõ lần trước cậu có hỏi qua rồi.”
“A…. đó là không phải đúng không?” Hổi tưởng lại nội dung nóichuyện lần trước, Tần Mộc Thiên thử hỏi.
Hứa Triết Quân nhíu mày, không có hé răng.
“Cậu nói chuyện thật xem nào.” Chuyện hạnh phúc cả đời của anhtrai mình, Tần Mộc Thiên có chút vội nên la lên.
“Mộc Thiên, ánh mắt của cậu chẳng phải nhìn rõ ràng rồisao?”
Một câu mạc danh kỳ diệu làm cho Tần Mộc Thiên sửng sốt một chút,“Hả? cái gì?”
“Nếu ánh mắt của cậu không phải là trang sức phẩm mà nói thì…”Hứa Triết Quân cẩn thận nhìn ánh mắt của Tần Mộc Thiên, vuốt cằm nói, “Nên nhìnra được chứ.”
“A? Cậu có ý tứ gì? Chẳng lẽ…” Tần Mộc Thiên có chút ngạc nhiên,tay chỉ vào Hứa Triết Quân mà hơi phát run, “Cậu, cậu! Không thể nào. Tớ khôngtin. Cậu lần trước không phải nói không có sao?”
Hứa Triết Quân giống như liếc cây si liếc nhìn hắn một cái, “Tớlần trước có nói qua sao?”
Tần Mộc Thiên lại đem chuyện đầy đủ lần trước hồi tưởng lại mộtlần, quả nhiên! Người này xác thực cũng không nói gì qua.
“Nhưng là … nhưng là….” Tần Mộc Thiên gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/136621/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.