Edit: Cesia
Một vành trăng tròn treo cao phía chân trời, mang theo ánh sáng bạc rải xuống đại địa, bên trong sự thanh lãnh lại làm cho người cảm nhận được nhàn nhạt ôn nhu.
Ngọn gió mang theo mùi hương của đan quế (*),nguyệt đến Trung thu, đan quế phiêu hương, Trung thu mặc dù đã qua, đan quế vẫn như cũ hương khí tập nhân, mà nàng đến bây giờ vẫn không biết chính mình đang ở đâu.
(*): Hoa quế hay còn gọi là mộc tê, hoa mộc, quế hoa, cửu lý hương (hương xa ngàn dặm) rất thơm, có 3 màu trắng, vàng hoặc đỏ, màu trắng gọi là ngân quế, màu vàng gọi là kim quế, màu đỏ gọi là đan quế.
Trầm Tiểu Sách đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm, trong lòng cảm xúc phức tạp khó tả.
Không có ai, chỉ có chính mình, người kia thường đến đây nhưng hắn rất ít nói chuyện, vẫn chỉ đứng cách đó không xa nhìn nàng.
Dần dà, nàng cũng đã có thói quen. Hắn đến, hắn xem, nàng chẳng quan tâm, tự mình xem thư, ngẩn người, ngay cả nói cũng lười nói, bởi vì cho dù nàng có nói hắn cũng không đáp lại.
Tự nói tự nghe là chuyện thật nhàm chán.
“Nhớ tới hắn sao?”
Thân mình chấn động, bàn tay che trong ống tay áo hung hăng siết chặt thành nắm đấm.
Thanh âm trong trẻo, lạnh lẽo của Trịnh Văn Nguyệt lại theo phía sau truyền đến, “Hắn đang tìm ngươi.”
“Phải không?” Dùng hết khí lực của toàn thân nàng mới có thể phun ra hai chữ vừa rồi, hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nha-ta/2384708/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.