Edit: susublue Sau khi trở lại Tô phủ, Bách Lý Ngôn thản nhiên nhìn Bách Lý Liệt, không để ý ánh mắt cầu xin của hắn, giam hắn vào địa lao, nhưng nàng lại thấy kỳ lạ, sao bọn họ cũng bắt Tô Triết về đây. "Hắn đã thích Tô phủ như vậy thì để cho hắn ở trong này cả đời chẳng phải sẽ rất tốt sao?" Tô Tiểu Vũ giải thích. Bách Lý Ngôn không hề nghi ngờ lời của Tô Tiểu Vũ, sau đó cũng không chú ý đến Bách Lý Triết nữa. Tuy rằng trong lòng Tô Trạch lo lắng cho Niệm Niệm nhưng hắn biết có Tiểu Vũ ở đây, tạm thời sẽ không sao, cho nên liền bắt tay vào xử lý chuyện giảng hòa giữa hai nhà, Bách Lý Ngôn cầm cây quạt ở chỗ Tư Thiên Hoán, đi cùng Tô Trạch tới Bách Lý gia. Trong vòng mười ngày tìm kiếm, đối chiến giằng co hơn trăm năm rốt cục cũng dừng lại, Tô gia và Bách Lý gia kết thông gia, từ nay về sau hai nhà gắn kết không thể tách rời, đương nhiên, trên lý thuyết là như vậy, nhưng trên thực tế vẫn cần thời gian để hòa hợp, dù thế nào thì trong phạm vi của Tô gia có nhiều thánh địa để luyện võ, tất nhiên người của Bách Lý gia sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mà Bách Lý gia đã từng là bá chủ, chậm rãi lại bị phai mờ, thư thái an nhàn, đúng là trò cười. Tô phủ, Lạc Vũ các. "Hoán, trong cơ thể hắn không có dấu hiệu trúng độc, ta, ta không có cách..." Tô Tiểu Vũ khổ sở ôm lấy đầu, lại đi qua nhìn mấy cái bình thuốc trên bàn, mười ngày, nàng không có cách nào, đây là Khống Hồn chưa luyện thành, cho dù là Tiểu Khúc Nhi cũng không có cách phá giải. Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, thật lâu sau, thở dài, "Có lẽ, ta có cách." "Hoán?" Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn không hề chớp mắt, thấy hắn không nói giỡn, lập tức nhăn mi lại, "Ta không muốn chàng gặp chuyện." "Đồ ngốc, sao ta lại có chuyện được." Tư Thiên Hoán bật cười, bất đắc dĩ xoa gương mặt của nàng, nhìn liếc mắt Tô Niệm Vũ đang trên giường, "Mấy ngày nay hắn gặp ác mộng, là do Khống Hồn, nhưng sức mạnh Lê Nguyệt Hoa có thể làm cho hắn ngủ." Tô Tiểu Vũ suy nghĩ, mắt sáng rực lên, gật đầu, "Đúng." "Trong bí kỹ Lê Nguyệt Hoa có thể tẩy rửa gân cốt, nhưng mười năm chỉ có thể dùng một lần, hao tốn rất nhiều thể lực, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể." Tư Thiên Hoán suy nghĩ, bất đắc dĩ nói, " Nhưng với võ công của ta thì không thể." "Không cần tẩy rửa gân cốt, ta, ta sẽ nghĩ cách, nhất định có thể làm ra thuốc giải." Tô Tiểu Vũ nghe thấy mười năm dùng một lần, hao tốn thể lực rất lớn, liền lắc đầu theo bản năng. Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn nàng, cúi người hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói, "Nàng đã quên mục đích ta đến Vân Thủy Gian sao?" "Chàng nói Băng Trì." Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nghĩ tới chuyện náo động lần trước. "Đúng, chính là Băng Trì, vốn ta và Bạch Thuật tính đi tìm Băng Trì, nhưng lại gặp được nhạc phụ, vậy thì cũng không cần phải nâng cao võ công, dù sao bí kỹ chủ tớ kém rất xa; mà Tô gia cũng không có ý ác chiến, cho nên ta đã quên chuyện đến Băng Trì." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, nghĩ đến việc này thì lại thấy thật may mắn, ngoại trừ đi thay đổi trận pháp thì vốn cũng chưa hề hao phí sức lực gì cả. Tô Tiểu Vũ mím môi, có chút do dự, "Nhưng, nhưng nếu chàng đến Băng Trì thật sự không có gì nguy hiểm sao? Không phải chàng nói sẽ rất đau..." Đau không muốn cho nàng biết. "Sẽ có một ngày chúng ta phải đối mặt với người của Lê Nguyệt Hoa, với võ công hiện tại của ta sẽ không chống đỡ được bao lâu, nàng cũng biết ở Lê Nguyệt Hoa, ngay cả nô bộc quét rác, võ công cũng không thua Tô Triết." Tư Thiên Hoán híp mắt nói, cái nơi đó thật sự quá mạnh, cho nên hắn cũng không muốn đối địch, sau khi trốn ra ngoài với Bạch Thuật, cũng không tính dùng tới võ công ở nơi đó, lỡ khiến cho bọn họ chú ý thì sẽ không tốt. Võ công của hắn vẫn còn kém Bạch Tùng Lĩnh, không có cách nào khác, diễn(daffnlle3<quysdo0n dù sao ông ta cũng sống lâu hơn hắn bốn mươi năm, nhưng nếu đến Băng Trì vài ngày, hẳn là có thể đánh ngang hàng, thậm chí còn cao hơn một bậc. Tô Tiểu Vũ nghe hắn nói, cũng âm thầm kinh hãi, mặc dù nàng đã luyện bí quyết Huyết Đồng đến Tầng thứ 10 nhưng vẫn là còn non nớt, xem ra, nàng vẫn là cần phải luyện công. "Vậy ta đi với chàng." Tô Tiểu Vũ giữ chặt quần áo của hắn, tội nghiệp nhìn hắn, "Còn nữa, không thể cắt đứt quan hệ của chúng ta." Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, nói, “ Nàng muốn giúp ta cắt đứt quan hệ, sau đó ngồi ở đây chịu đau chung với ta sao." Thà là hắn đau, nếu nhìn thấy vật nhỏ đau với hắn, hắn sợ hắn chịu không nổi. "Chàng!" Tô Tiểu Vũ trợn tròn mắt, nhìn hắn thật lâu, rồi lại chịu thua dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, không cam lòng gật đầu, "Ta ở đây chờ chàng." Nàng không muốn hắn chịu đau một mình. " Ngày mai chúng ta đi tìm nhạc phụ, hỏi Băng Trì ở đâu." Trong lòng Tư Thiên Hoán thầm than vì nàng muốn chịu khổ với hắn, nhưng cũng may là nàng ngoan ngoãn thỏa hiệp. Tô Tiểu Vũ gật đầu, thu dọn chai lọ trên bàn, quăng hết vào trong hòm thuốc. "Vũ Nhi, Niệm Niệm đã ngủ rồi, đêm nay, chúng ta trở về phòng được không?" Tư Thiên Hoán đặt Tiểu Bạch lên bụng Niệm Niệm, sau đó thử nói, suy nghĩ, giọng nói uất ức, "Ngày mai ta phải đến Băng Trì rồi, lại có thêm vài ngày không gặp được nàng..." Mười ngày nay vì muốn chăm sóc Niệm Niệm nên vật nhỏ ngủ cùng Niệm Niệm, hắn chỉ có thể ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, nên hắn thật nhớ hương vị ôn hương nhuyễn ngọc. "Ta có nói không trở về phòng sao?" Tô Tiểu Vũ dở khóc dở cười, một đại nam nhân lại giả bộ đáng thương, hắn đúng là không biết xấu hổ. Thiếu chút nữa Tư Thiên Hoán đã khóc vì vui, khiêng Tô Tiểu Vũ lên, phóng ra ngoài cửa, chờ đến khi về đến phòng thì đặt nàng xuống giường. "Vũ Nhi, ta rất nhớ nàng..." Tư Thiên Hoán ôm eo nhỏ của nàng nhẹ nhàng hôn bên tai, nhẹ giọng nói. "Chàng thật nặng." Tô Tiểu Vũ đỏ mặt oán giận, bên tai nóng hổi, làm cho nàng muốn tránh. Tư Thiên Hoán ngẩng đầu, nhìn nàng cười như không cười, sau đó liếm môi, bừng tỉnh, "Nặng sao, nhất định là do quần áo của ta nặng..." Nói xong, ngồi xuống cởi quần áo. "Tư Thiên Hoán, chàng không biết xấu hổ!" Bên trong màn, truyền ra tiếng hờn dỗi. "Ừ, ta không biết xấu hổ, ta muốn nàng." Khẩn trương trả lời. "..." Hôm sau. "Các ngươi muốn đến Băng Trì?" Tô Trạch kinh ngạc nhìn Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật, đi vào trong đó làm gì, hàng năm rét lạnh, người bên ngoài cũng không muốn vào. Tư Thiên Hoán thấy phản ứng của Tô Trạch thì biết hắn không biết Băng Trì có lợi ích kỳ hiệu giúp người luyện bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa, "Luyện công, võ công của chúng ta vẫn không thể đối phó được những người ở Lê Nguyệt Hoa." Tô Trạch hiểu rõ, "Được, lát nữa để quản gia đưa các ngươi đi, ở đó mấy ngày, ta sẽ sai người chuẩn bị lương khô cho các ngươi." "Chắc là sẽ không rảnh để ăn gì đâu." Bạch Thuật bĩu môi, ngâm ở trong nước, quỷ mới biết đói. Tô Trạch suy nghĩ, có chút lo lắng, "Các ngươi có gặp gì nguy hiểm không?" "Sẽ có chút đau đớn, nhưng không sao." Tư Thiên Hoán cười nhạt, "Mấy ngày nay làm phiền nhạc phụ rồi, Vũ Nhi chăm sóc Niệm Niệm một mình, chỉ sợ sẽ không thể phân thân, nhạc mẫu và hoàng tỷ..." "Các ngươi yên tâm, bọn họ không sao, chỉ là các ngươi phải cẩn thận." Tô Trạch cảm thấy Tư Thiên Hoán không nói thật, trong lòng vẫn hơi lo lắng. Tư Thiên Hoán nhíu mày, nói, "Lúc ta trở về thì có thể cứu Niệm Niệm." "Ngươi đừng vì Niệm Niệm mà làm chuyện điên rồ." Tô Trạch lập tức nhăn mày. "Không sao, người có biết Lê Nguyệt Hoa mạnh bao nhiêu không." Trong lòng Tư Thiên Hoán ấm áp, thản nhiên nói. Bạch Thuật thấy Tô Trạch còn muốn nói chuyện, hô một tiếng, "Đi." Sau đó xoay người rời đi, Tư Thiên Hoán cũng xoay người đuổi theo. Trong phòng. Tô Tiểu Vũ ôm chăn ngồi ở trên giường, tóc dài tán loạn ở trên người, ngồi trên giường, ngẩn người nhìn Truy Vân trong tay, nghe thấy giọng của Tô Trạch ở bên ngoài, trong lòng biết Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật đã đi Băng Trì rồi, nắm chặt lấy Truy Vân, đè nén sự hoảng hốt. Hoán thừa dịp nàng chưa tỉnh đi trước, sau khi ở chung, dù làm gì bọn họ đều làm với nhau, hình như đây là lần đầu tiên tách ra, thật sự, thật sự không quen. Biết Tô Trạch đi chăm sóc Niệm Niệm, nàng chậm rãi nằm xuống giường, ôm chăn còn dính lại mùi hương của Tư Thiên Hoán, tiếp tục hoảng hốt. "Niệm Niệm, gần đây con không thoải mái sao? Sao tinh thần lại kém như vậy?" Bách Lý Ngôn đưa đồ ăn sáng tới cho Niệm Niệm, thấy tinh thần hắn không tốt, lo lắng hỏi. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hình như đã gầy đi một ít, mắt vẫn to, sáng láng, vẫn ngây thơ, rất đáng yêu, nhưng lại thiếu chút sức sống. Tô Niệm Vũ chớp đôi mắt buồn ngủ, lắc đầu, "Không có không thoải mái." Chỉ gặp ác mộng thôi, gần đây cũng không có gặp ác mộng nữa, nhưng lại vẫn mệt muốn chết. "A Trạch, chúng ta mời đại phu đến khám cho Niệm Niệm đi, nhìn hắn như vậy ta rất lo lắng." Bách Lý Ngôn đút đồ ăn sáng cho hắn xong, nhìn trượng phu vừa mới đi vào, lo lắng nói. Tô Trạch nhìn nhi tử, trong mắt đầy vẻ đau lòng, sau đó cười dịu dàng với Bách Lý Ngôn, nói, "Ngôn, Tiểu Vũ đã xem cho Niệm Niệm rồi, gần đây Niệm Niệm ngủ không ngon thôi, uống chút thuốc giúp ngủ ngon là được." "Phương thuốc đâu, ta đi hầm thuốc cho Niệm Niệm." Bách Lý Ngôn nhẹ nhàng thở ra, muốn lấy phương thuốc. "Tiểu Vũ đã đưa cho phòng bếp, nàng đừng vất vả quá." Sắc mặt Tô Trạch cứng đờ, cười nhạt nói, liếc mắt nhìn nhi tử mơ mơ màng màng, trong lòng sốt ruột không chịu được, mấy ngày nay Niệm Niệm càng lúc càng xuống tinh thần, dien(dafnlle3[quysdo0n hiện tại đã trở nên hoảng hốt, hắn biết, đều là Bách Lý Triết giở trò quỷ, nhưng hắn lại không có cách nào, trên đời này làm gì có phụ thân vô dụng như hắn. Bách Lý Ngôn không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm của nhi tử, đột nhiên nói, "A Trạch, Vân Thủy Gian còn có rất nhiều chuyện phải làm sao?" "Không quá nhiều, sao vậy?" Tô Trạch hoàn hồn, nghi hoặc hỏi, hiện tại hai nhà không còn đối địch nữa, cả hai bên lui tới với nhau, hiện tại có thể nói là hắn rất thanh nhàn. Vốn chuyện của gia tộc Lánh Đời cần làm là luyện công, không giống ngoại giới luôn chú trọng tiền tài vật chất, cho nên bớt được rất nhiều phiền phức. "Ta nghĩ, nếu có thể, chúng ta theo Vũ Nhi đến Lăng thành ở một thời gian đi." Bách Lý Ngôn đề nghị, nhất định là nữ nhi muốn đi cùng Tiểu Hoán, nàng lại không muốn rời xa nữ nhi, cũng không phải là không thể đi theo bọn họ, chỉ sợ A Trạch bận rộn không đi được thôi. "Được, dù sao cũng không có chuyện quan trọng gì, rời khỏi đây nửa năm chắc là không thành vấn đề." Mắt Tô Trạch sáng lên, thật ra vẫn có vài chuyện nhưng hắn sẽ không để nó trở thành vật cản, vất vả lắm mới có thể ở chung với thê tử và nữ nhi, hắn sẽ không để những chuyện phiền muộn này hủy mọi thứ, nhưng còn Khống Hồn trong cơ thể Niệm Niệm... “ Ừ ừ, Vũ Nhi mà biết nhất định sẽ rất vui vẻ." Bách Lý Ngôn thực sự vui vẻ. Tô Tiểu Vũ vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy nương nàng đang nói chuyện, nhíu mày, đẩy cửa đi vào, "Chuyện gì mà có thể khiến cho ta vui vẻ?" "Nương và phụ thân con tính dẫn theo Niệm Niệm đến Lăng thành ở với con một thời gian." Bách Lý Ngôn nói, thấy mặt nữ nhi lập tức vui mừng, cũng nhịn không được mà mỉm cười. "Tiểu Vũ, Tiểu Hoán đến Băng Trì rồi." Tô Trạch thấy Tô Tiểu Vũ mới tỉnh ngủ, nghĩ đến việc Tư Thiên Hoán đã rời khỏi đây được một lúc, đoán rằng hắn thừa dịp Tiểu Vũ ngủ mà rời đi. Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, nói, "Ta biết." "Băng Trì? Ở đó quanh niên rét lạnh, rất ít người đến đó, hắn vào trong đó làm gì?" Bách Lý Ngôn nghi hoặc hỏi. "Luyện công, tranh thủ đột phá trạng thái hiện tại." Tô Tiểu Vũ giải thích, mẫu thân cũng không biết hoán là người Lê Nguyệt Hoa, nàng cũng không tính nhiều lời. "Nha đầu, con không vui." Bách Lý Ngôn đứng lên, kéo Tô Tiểu Vũ đi xa một chút, cười nhợt nhạt. Tô Tiểu Vũ mím môi, cười khổ gật đầu, "Sau khi ở chung với Hoán, ta không hề rời khỏi hắn." Thói quen là một thứ rất đáng sợ. "Vũ Nhi, có đôi khi chia lìa một khoảng thời gian ngắn cũng không phải chuyện gì xấu." Bách Lý Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, thấy đáy mắt nương có ưu sầu, cười càng dịu dàng hơn, "Bây giờ con không vui, hay là đi học nấu ăn, chờ hắn trở về, tự tay nấu cho hắn ăn, được không?" "Được." Tô Tiểu Vũ hít sâu một hơi, giấu sự u sầu vào trong lòng, nở nụ cười thanh nhã. Tô Trạch nói chuyện với nhi tử, ánh mắt vô tình liếc về phía Bách Lý Ngôn, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Niệm Niệm bắt đầu trắng bệch, không khỏi giận tái mặt. "Niệm Niệm, con làm sao vậy?" Tô Trạch khẩn trương hỏi, nhưng còn không quên cố gắng hạ giọng. Tô Niệm Vũ lắc đầu, khổ sở nhăn mi lại, mắt ngấn nước, khóe miệng uất ức, bàn tay nhỏ bé còn liên tục đánh vào đầu. Tô Trạch nhanh chóng cầm lấy tay hắn, miễn cho hắn làm mình bị thương, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy nàng cũng đang nhìn về bên này, nhanh chóng quay mặt Niệm Niệm qua cho nàng xem. "Nương, ta đói quá, người giúp ta nấu chút canh nấm tuyết được không?" Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên ý lạnh, sau đó kéo tay Bách Lý Ngôn đi qua bên khác nhẹ nhàng lắc tay nàng làm nũng. Bách Lý Ngôn bị nàng làm cho dở khóc dở cười, cười mắng một tiếng "Giống như một đứa bé", cũng không kịp nhìn cảnh tượng đằng sau đã bị Tô Tiểu Vũ đẩy ra ngoài. "Lát nữa nương trở lại, ngươi nói ta đưa Niệm Niệm đến Băng Trì chơi." Tô Tiểu Vũ nói với Tô Trạch, sau đó kiểm tra cho Niệm Niệm, thấy hắn không ngừng đánh vào đầu, trong lòng biết là do Khống Hồn phát tác, không hề giống như những cơn ác mộng trước đây, sắc mặt nàng càng lạnh như băng. Khống Hồn, lấy thần kinh và linh hồn làm gốc, người Y Cốc muốn một trăm thị vệ võ công cao cường, cũng bởi vì thân thể bọn họ cường tráng, chịu được cảm giác đau khổ này, nhưng Niệm Niệm vẫn chỉ là một đứa nhỏ, hiện tại lại không có Hoán giúp đỡ, mấy ngày nay hắn phải chịu đựng thế nào đây? “ Được, con muốn dẫn Niệm Niệm đi đâu?" Tô Trạch biết lúc này phải nghe theo nữ nhi, lập tức gật đầu, rồi sau đó lại hỏi. Tô Tiểu Vũ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Niệm Vũ, sau đó ôm hắn lên, "Ta đến chỗ hoàng tỷ, tốt nhất đừng để cho nương tới đây, ta không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì." Nàng cũng chỉ biết sơ sơ về Khống Hồn, rất nhiều thứ còn chưa biết. "Niệm Niệm sẽ không sao, đúng không?" Tô Trạch thấy nàng chạy tới cửa, đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc hỏi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt của hắn còn có ý cầu xin. Tô Tiểu Vũ dừng chân lại, quay đầu, lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn nam nhân có cùng quan hệ huyết thống với mình, nhìn thấy trong mắt hắn có ý cầu xin, thở dài một hơi, gật đầu, "Ta sẽ không để cho hắn có việc." Nếu Tô Tiểu Vũ nàng muốn giữ mạng của ai thì ngay cả Diêm Vương cũng đừng nghĩ cướp đi. Tô Trạch nở nụ cười thật tâm, "Đi đi, ta sẽ coi chừng Ngôn." Tô Niệm Vũ đau khổ rên rỉ một tiếng, trong mắt Tô Tiểu Vũ đầy vẻ ác độc, đá văng cửa ra bước nhanh đến gian phòng kế bên, đá cửa đi vào. "Tiểu Vũ, sao lại thế này? Niệm Niệm làm sao vậy?" Tư Thiên Chanh còn đang cảm thấy không quen vì Bạch Thuật rời đi, chợt thấy Tô Tiểu Vũ đi vào với sắc mặt khó coi, trong lòng còn ôm Niệm Niệm với sắc mặt tái nhợt, diẽn;dànnllequy1doon hắn đau khổ rên rỉ, nàng sợ tới mức lập tức nhảy xuống giường, sốt ruột hỏi. Tô Tiểu Vũ nhanh chóng kể lại một lượt cho nàng nghe, đặt Tô Niệm Vũ lên giường, cởi quần áo của hắn. "Tỷ tỷ... Ô... Niệm Niệm... Đau..." Tô Niệm Vũ hơi mở mắt ra, đau khổ khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó, cái miệng nhỏ nhắn mở rộng, gian nan hít thở, thân thể nhỏ nhắn, trắng noãn nổi mẩn đỏ đậm. "Chết tiệt, sao có thể ác độc như vậy, thân thể nam nhân cường tráng còn nhịn không được, Niệm Niệm nhỏ như vậy..." Tư Thiên Chanh tức giận đỏ mắt, trách không được mấy ngày nay Tiểu Vũ luôn ngủ cùng Niệm Niệm, thì ra không phải do giận dỗi với xú tiểu tử mà là do Niệm Niệm xảy ra chuyện. Tô Tiểu Vũ áp chế sự tức giận, bình tĩnh lại, lấy ngân châm ra châm cứu cho Niệm Niệm, đâm ba cây kim xuống, hắn cũng chỉ giảm bớt một chút đau đớn thôi, nhưng vẫn đau đến mức nước mắt chảy ròng, thấy vậy, nàng tức giận hất đổ hết ngân châm, nếu Tiểu Bạch ở đây, nàng còn có thể dùng cách cũ, nhưng Tiểu Bạch đã đi theo Hoán đến Băng Trì rồi. "Không phải buổi tối hắn gặp ác mộng sao?" Tư Thiên Chanh thấy Tô Tiểu Vũ cũng không có cách, đột nhiên hỏi, "Các ngươi làm sao để hắn ngủ yên?" Tô Tiểu Vũ ngẩn người, sau đó nhíu mày, "Là hoán truyền chân khí cho Niệm Niệm, nhưng bây giờ hắn không có ở đây, chỉ có võ công của hắn mới có thể áp chế được độc của Niệm Niệm." Nếu luyện đến tần cuối của bí kỹ Lê Nguyệt Hoa thì có thể tẩy rửa xương cốt, cũng có nghĩa là bí kỹ đó có thể giúp con người bài trừ độc tố trong cơ thể, cho nên cho dù Hoán không luyện đến cuối cùng nhưng hắn vẫn có thể áp chế dược tính hoặc thậm chí là loại bỏ được một chút, nhưng bây giờ hắn không có ở đây! "Ta thấy Tiểu Hoán có thể sử dụng bí quyết Huyết Đồng của ngươi, vậy còn ngươi thì sao?" Tư Thiên Chanh thấy Niệm Niệm khổ sở, đột nhiên mắt lóe sáng, nói. Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhìn tay của mình, nghĩ đến lần đầu tiên sử dụng loại sức mạnh đó trong lòng nàng đã có cảm giác chán ghét thì liền nhíu mày theo bản năng. "Đau..." Tô Niệm Vũ đã đau đến mức lăn lộn, thậm chí còn thở không ra hơi, sắc mặt càng lúc càng đỏ, thân thể đầy mồ hôi lạnh. Trong lòng Tô Tiểu Vũ đau xót, đè cánh tay Niệm Niệm đang tự đánh vào đầu mình, ánh mắt đầy kiên định, "Hoàng tỷ, ngươi giúp ta đỡ Niệm Niệm, ta sẽ dùng võ công của Hoán." "Còn không nhanh lên." Tư Thiên Chanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở bên giường, đỡ Niệm Niệm ngồi lên, giữ lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn, gật đầu với Tô Tiểu Vũ. Tô Tiểu Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi dán sát tay vào lồng ngực đỏ đậm của Niệm Niệm, nhìn mặt hắn đau khổ, con ngươi đen sâu thẳm bất đắc dĩ hơi trợn to lên, rồi sau đó dùng sức vận công. Niệm Niệm, tỷ tỷ sẽ không để cho đệ xảy ra chuyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]