Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Sắc mặt Mặc Vân Vũ trắng nhợt, vì hắn nói thẳng, cảm thấy có chút xấu hổ, mắt to tràn ra nước mắt, "Công tử......"
"Lệ nữ nhi, là thứ làm cho người ta đau lòng nhất, Mặc cô nương đây là cố ý muốn cho Bạch Vũ gia tăng thêm cảm giác có tội sao?" Tô Tiểu Vũ cầm quạt ngọc tiếp được một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng tràn ra, khẽ cau mày.
"Không phải vậy, Bạch công tử." Mặc Vân Vũ vội vàng phủ nhận, xoa xoa nước mắt trên mặt, lúng túng giương mắt nhìn, lại đụng vào một đôi mắt không có chút ý thương tiếc nào, trong lòng đột nhiên chợt lạnh, rồi lại khơi dậy đấu chí của nàng, nam nhân này càng vô tình, nàng càng phải lấy được!
"Nữ tử tính tình thẳng thắn một chút, khả ái nhất, Mặc cô nương cảm thấy thế nào?" Tô Tiểu Vũ trêu chọc cũng trêu chọc đủ rồi, lại lười biếng ngồi xuống, cười như không cười nói.
Mặc Vân Vũ sững sờ, sau đó trong tròng mắt xấu hổ, "Ý tứ Bạch công tử, Vân Vũ biết, Bạch công tử nếu muốn mời ca ca mở hộp ra, không bằng đang đi Mặc phủ ở, cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không phải sao?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Tô Tiểu Vũ hài lòng cười một tiếng.
"Thanh Hoa, trở về nói cho ca ca một tiếng, tự ta mang Bạch công tử trở về." Mặc Vân Vũ phân phó thị nữ bên người, sau đó xoay người nói với Tô Tiểu Vũ, "Bạch công tử, Vân Vũ mang ngài đi Mặc phủ."
"Đi thôi, ta thật sự đối tò mò với cái hộp nhỏ kia."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564248/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.