Chương trước
Chương sau
"Tại sao lại tới." Tư Thiên Hoán ôm thật chặt Tô Tiểu Vũ, chôn sâu đầu ở cổ nàng giọng nói buồn buồn phát ra, lại giống như đứa bé đang làm nũng.
"Uống lộn thuốc." Khóe miệng Tô Tiểu Vũ rựt rựt, tức giận đánh sau lưng hắn một cái.
"A. . . . . ." Tư Thiên Hoán nghiêng đầu, cả người vừa mới bi thương giờ đã biến mất, nhìn Tô Tiểu Vũ, bên trong con ngươi màu hổ phách là sự vui sướng và ôn nhu, nàng sẽ không biết, sự xuất hiện của nàng ảnh hưởng đến hắn, đó là ánh rạng đông xua tan bóng đen dày đặc, mang tất cả hy vọng cho hắn.
"Vũ nhi tại sao lại tới đây?"
Tô Tiểu Vũ trừng hắn, hận không thể trừng khiến hắn thủng một lỗ, "Bạch Thuật nói, ta không đến, ngươi sẽ chết."
"Hắn thật hiểu ta." Tư Thiên Hoán cong mắt cười, nụ cười trong veo sáng ngời chói mắt, "Vũ nhi là lo lắng ta mới tới sao?"
"Ngươi trúng cổ tử." Tô Tiểu Vũ bị hắn nói có chút chột dạ.
"Nha đầu ngốc, người trúng cổ tử là ta, ta chết sẽ không có ảnh hưởng tới ngươi." Tư Thiên Hoán nhíu mày, đùa giỡn nói.
"A, vậy ta đi." Một bên tai Tô Tiểu Vũ Nhĩ ửng hồng, hận không cắn được đầu lưỡi của mình, làm sao lại giải thích ngu ngốc như vậy.
"Vũ nhi vừa mới gọi ta là gì?" Tư Thiên Hoán đưa tay vuốt vành tai ửng hồng của nàng, cười đến rực rỡ.
"Tư Thiên Hoán." Tô Tiểu Vũ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ bên tai truyền đến, khẽ nghiêng đầu, trốn khỏi bàn tay của hắn, khuôn mặt vì xấu hổ mà hơi ửng hồng.
"Tên của ta, chỉ có người thân của ta có thể gọi, Vũ nhi, ngươi thực sự gả cho ta." Tư Thiên Hoán khẽ nâng cằm của nàng lên, cười tà khí, con ngươi mê ly hấp dẫn, nếu không phải định lực Tô Tiểu Vũ mười phần, sợ là sớm đã bị câu đi hồn phách.
Yêu nghiệt!
Tô Tiểu Vũ thầm mắng một tiếng, bên tai từ màu hồng nhạt giờ đã thành màu đỏ đậm, "Ngươi đừng quá phận." Nàng không nên đến, nào có thấy xú nam nhân này giống như sắp chết, hiện tại hắn còn có nhiều hơi sức trêu chọc nàng đây!
"Cầu hôn chính là quá đáng sao?" Nhướng mày, trong mắt Tư Thiên Hoán nổi lên hơi nước, dáng vẻ uất ức này, dù cho người lạnh lùng đến đâu cũng không cách nào cự tuyệt lời của hắn.
Một đấng mày râu giả bộ đáng thương cái gì!
Tô Tiểu Vũ vỗ một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn, khóe miệng co quắp không ngừng, "Tư Thiên Hoán ngươi có chừng mực cho ta!"
Tư Thiên Hoán vẫn uất ức như cũ mím môi, như oán như giận trừng mắt nhìn nàng một cái, "Được rồi, đổi lại đề tài, Vũ nhi thích ta rồi hả?"
Mới vừa nghe nửa câu đầu, Tô Tiểu Vũ còn thoáng thở phào nhẹ nhõm, kết quả một câu phía sau thiếu chút nữa khiến nàng nghẹn chết.
"Không thích." Tô Tiểu Vũ Tâm tức giận, không chút suy nghĩ mở miệng.
"Cho nên ngươi tới, là bởi vì Bạch Thuật nói những lời đấy, đáng thương ta sao?" Tư Thiên Hoán làm như bị câu trả lời của nàng dọa sợ, khẽ trợn to mắt, dịu dàng vui sướng bên trong dần tản đi, thay thế, là bi thương thương và lạnh lùng, tay ôm Tô Tiểu Vũ cũng dần dần lỏng ra, mở miệng thì giọng nói đã là không còn chút tình cảm nào, "Nếu như thấy ta đáng thương, thì không cần, ta còn chưa đáng thương đến sa sút."
"Nhiều người như vậy ta không thương hại, ta lại thương hại ngươi cái gì, ngươi có chỗ nào đáng thương, ngươi đúng là ngu xuẩn!" Tô Tiểu Vũ nhìn thấy hắn lạnh lùng, tâm nàng buộc chặt, trong đầu có sợi dây "Bắn"  một tiếng, bật thốt lên rống to.
"Không phải đáng thương vậy là cái gì? Còn có thể là ưa thích sao?" Trên mặt Tư Thiên Hoán không chỉ là lạnh lùng, càng nhiều thêm châm chọc, chậm rãi đứng dậy, xoay người tính đi, phần cô đơn kia, giống như toàn thế giới từ bỏ hắn.
Tô Tiểu Vũ cũng đứng lên, nhìn bóng lưng của hắn, trước mắt một hồi hoảng hốt, gặp nhau dưới gốc hoa lê, ở trong phòng  ngọc cười đùa, trong giữa đình hồ tỏ tình. . . . . .
Rõ ràng chỉ gặp qua mấy lần, lại giống như cả đời; rõ ràng sớm nên quên cảnh tượng, lại giống như thành dấu ấn khắc sâu. . . . . .
Chưa từng có một người nam nhân, sẽ tự nguyện nuốt vào cổ tử của nàng, sẽ tìm thảo dược cho nàng, sẽ giúp ngâm ngọc qua dược thủy giúp nàng yên giấc, sẽ theo nàng luyện võ, sẽ đưa y phục cho nàng trong lúc nàng vô tình phá hủy y phục, sẽ vì nàng trả tiền cơm khi nàng không có tiền. . . . . .
Khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng trở nên ấm áp, cảm giác không quá quen thuộc, nàng lại không ghét, tay vỗ lên ngực của chính mình, tần số cảm giác xa lạ kia, từng nhịp từng nhịp, khiến cho chóp mũi nàng cay xè.
Không thích sao? Nếu không thích, thì khi nàng nghe ba chữ "Hắn sẽ chết" không chớp mắt một lần vội vàng chạy tới nơi này, khi tới chứng kiến hắn ngồi sụp trên mặt đất thì muốn lên an ủi hắn, như thế nào lại. . . . . .
"Đừng đi." Tô Tiểu Vũ nhắm mắt lại, thất bại mở miệng.
Vẻ mặt Tư Thiên Hoán đều cười lên, chỗ nào nhìn ra được tối tăm vừa nãy, chỉ có vui vẻ và vui vẻ, bước chân cũng không dừng lại, ngược lại có khuynh hướng nhanh hơn, chỉ là bước thứ hai còn chưa bước, tay đã bị một bàn tay lành lạnh man mát nắm.
Tô Tiểu Vũ kéo, muốn khiến Tư Thiên Hoán quay lại, lại không nghĩ rằng tay dùng sức quá lớn, làm cho trọng tâm không vững, hướng về sau mà ngã xuống, mà Tư Thiên Hoán cũng bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, không có đứng vững, theo sức lực Tô Tiểu Vũ  ngã xuống.
"Ưmh." Mặc dù Tư Thiên Hoán đã kịp thời bế nàng vào trong ngực, nhưng phía trên là sức nặng một đấng nam nhân khiến cho nàng không chịu nổi, không khỏi rên lên một tiếng.
"Thế nào, bị thương chỗ nào không?" Tư Thiên Hoán lập tức ôm nàng ngồi dưới đất, kiểm tra nàng từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng không có việc gì mới thở dài một hơi, trong lòng có chút tự trách, sớm biết đã không trêu chọc nàng.
"Không có yếu ớt như vậy." Tô Tiểu Vũ vuốt vuốt bả vai, lạnh nhạt nói.
"Tại sao muốn kéo ta?" Tư Thiên Hoán đột nhiên đưa tay nâng mặt của nàng lên, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi.
Tô Tiểu Vũ đang vuốt vai thì tay cứng đờ, ngơ ngác nhìn hắn một cái, gương mặt đột nhiên hiện lên hai đóa mây hồng, rất là đáng yêu.
Mặc cho Tư Thiên Hoán bình tĩnh đi nữa, thấy trên mặt nàng ửng hồng cũng không khỏi sững sờ, rồi sau đó giống như là suy nghĩ hiểu rõ cái gì, cặp mắt thoáng qua vui mừng, "Vũ nhi, ngươi. . . . . ."
"Ta thích ngươi." Tô Tiểu Vũ khẽ cúi đầu, gần như là nói trong họng, trên mặt càng thêm đỏ ửng, trực tiếp lan đến cổ, một mảng lớn ửng hồng.
Đôi con ngươi màu hổ phách của Tư Thiên Hoán sáng lên, nhìn ửng hồng trên mặt nàng, ánh mắt càng phát ra nóng bỏng, một hồi lâu, mới nâng cằm của nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ hiện ra ngoài, đặc biệt là cặp kia nhẹ nhàng long lanh như nước, hơi đỏ, chọc người tâm thương.
"Ngươi, yêu thích ta?" Tư Thiên Hoán khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, khàn khàn hỏi, trong mắt là mong đợi.
"Ừ." Ánh mắt Tô Tiểu Vũ khẽ tránh, không dám nhìn Tư Thiên Hoán, khẽ gật đầu.
"A. . . . . ." Tư Thiên Hoán cúi đầu cười, nhìn Tô Tiểu Vũ ánh mắt dịu dàng như nước, giống như muốn khiến nàng chết chìm bên trong, nhìn tầm mắt nàng phập phù, thêm đỏ ửng hơn, trong lòng đã mềm mại tới cực điểm, đưa tay xoa mặt của nàng, tinh tế vuốt ve.
Tô Tiểu Vũ mắt mở lớn khẽ nheo lại, giơ tay lên nghĩ kéo muốn kéo tay hắn xuống, ngược lại lại bị cầm, còn chưa chờ nàng giãy giụa, liền thấy trước mắt tối sầm, trên môi được phủ thêm một phần mềm mại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.