"Tiểu Hoán, chúng ta đã đợi câu nói này mười lăm năm rồi."
Tư Thiên Hoàng cười xong, trong mắt còn mang theo sương mù, lại không che giấu được vui mừng bên trong, đệ đệ của hắn, đệ đệ ruột của hắn, rốt cuộc. . . . . .
"Mười lăm năm, đã lâu như vậy sao?" Bạch Lê cười khổ, tròng mắt nhìn chăm chú một chỗ, suy nghĩ trở lại mười lăm năm trước.
Hắn là Tư Thiên Hoán, là con út hoàng tộc, người vừa thông minh lại đáng yêu, rất được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, hoàng huynh hoàng tỷ vô cùng yêu thương hắn, hắn cảm giác mình rất hạnh phúc, vẫn luôn cho rằng hạnh phúc có thể giữ mãi mãi không bao giờ thay đổi, nhưng mà, nữ nhân phụ hoàng thích nhất là mẫu phi Tam hoàng huynh, chết rồi.
Phụ hoàng cả đời có rất nhiều nữ nhân, nhưng yêu duy nhất chỉ có Đức phi, một năm kia, Đức phi bệnh qua đời, phụ hoàng giống như lập tức già hơn rất nhiều tuổi.
Mẫu hậu rất thích phụ hoàng, yêu đến trình độ si mê, chỉ cần là phụ hoàng thích, nàng sẽ thích, thậm chí thích hơn, Tam hoàng huynh là con trai của Đức phi, sau khi Đức phi chết, phụ hoàng thương yêu Tam Hoàng Huynh càng hơn lúc trước, cũng từ lúc đó trở đi, mẫu hậu trở nên lạnh lùng với đứa bé của mình, độc cưng chiều Tam hoàng huynh, hận không thể mang những thứ tốt nhất trên thế giới cho hắn.
Hắn rất thích mẫu hậu, rất thích, không thể không nói, hắn thừa kế phương diện cố chấp tình cảm của mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564222/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.