Cả đêm ngủ ngon, Tô Tiểu Vũ ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, nháy mắt,đợi mắt trở nên thanh tỉnh, thấy phòng ngọc trở lại như lúc đầu, căn bản không xem nhìn ra được sự bừa bộn hôm qua, bên cạnh ngọc tháp nhiều hơn một cái bàn nhỏ, phía trên để một bộ nữ trang màu đỏ tươi và một thắtlưng gấm nhỏ màu đỏ tươi, bên cạnh trong đĩa để một chén cháo trắng vàmột đĩa thức ăn.
"Không phải là không để cho ta mặc sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, xốc váy lên, chút ít phiền muộn trong lòng đều tan hết,mím mím môi, nhàn nhạt nở nụ cười.
Mới ra cửa, liền thấy BạchThuật chậm rãi đi tới, nụ cười trên mặt đùa giỡn, "Ơ, tỉnh, Vũ cô nươngmột đêm này ngủ ngon giấc không?"
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu cũng không nhiều lời.
Thật là lạnh đạm.
Bạch Thuật gặp trắc trở, nhưng không có một chút lúng túng, từ xưa gianthương da mặt dày, hắn cũng không ngoại lệ, nụ cười trên mặt không chútthay đổi, "Thật đúng là không ngờ, tiểu tử kia chịu uất ức mình như vậy, nhường phòng ấm nêm êm, chính mình lại ngủ trên tấm gỗ bên cạnh. . . . . ."
"Tấm gỗ?" Tô Tiểu Vũ liếc xéo hắn, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.
"Vũ cô nương, người sáng không nói tiếng nóng." Trong lòng biết trên miệngnàng nửa điểm không buông, Bạch Thuật cũng không có ý định buộc túi,"Pằng" một tiếng cây quạt thu vào, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Nam nữ chungđụng rồi, luôn có nhiều chỗ không hợp ý, các ngươi nên nhân nhượng lẫnnhau. . . . . ." Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564214/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.