Nhan Mộ Thương vừa vào đến cửa chính, nhìn thấy hai đôi giày đặt ở trước cửa, chỉ biết hai vị song thân bận tối mày tối mặt, suốt cả ngày khó có cơ hội nhìn thấy về nhà rồi.
“Viêm Viêm ()!” Mẹ hắn ngồi trong phòng khách, gọi nhũ danh của hắn, vẫy tay với hắn hết sức cao hứng phấn chấn, “Nói cho con tin tức tốt, chuyện chúng ta ra nước ngoài toàn bộ đã làm thỏa đáng, rất nhanh có thể……A?”
() Viêm Viêm: từ này nguyên tác viết là 炎炎 phiên âm /yányán/, đồng âm với họ Nhan 颜 của Nhan Mộ Thương cũng phát âm là /yán/, đây là cách mẹ Nhan gọi con thân mật. Viêm Viêm dịch ra là chói chang, mình mạn phép để âm Hán Việt vì độ sến của nó =))))))))
Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi, mẹ hắn đi qua, nhìn kỹ mặt hắn: “Mặt của con sao lại bị thương?”
Nhan Mộ Thương nghiêng đầu sang một bên, thản nhiên nói: “Không có gì, bạn học đánh nhau, khi vào khuyên can không cẩn thận bị đánh.”
Mẹ hắn đau lòng vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ hai má hắn: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Nhan Mộ Thương trong lòng có chút buồn cười, hắn đã mấy tuần không gặp mặt mẹ, lúc này hỏi hắn bị thương khi nào thì có ích lợi gì đâu?
“Đã sắp khỏi rồi.” Nhan Mộ Thương nhẹ nhàng bắt lấy tay mẹ hắn, đi đến một bên buông cặp sách xuống, “Ba đâu rồi?”
“Ông ấy ở phòng gọi điện thoại cho bác cả con, giúp con ở bên Mĩ liên hệ trường học tốt.” Mẹ Nhan Mộ Thương hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-hoanh-sinh/2264885/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.