Đường Hoan mới sáng sớm đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, xoa xoa mắt xem đồng hồ, kháo, còn chưa đến bảy giờ, tên ôn thần nào lại đến đây thế? 
Ngáp dài một cái không hề có hình tượng thong dong đi mở cửa, Lăng Tiếu kéo một túi hành lý đứng ở trước mặt anh ta: “Tôi muốn dọn ra ngoài ở, vẫn chưa tìm được phòng, trước có thể ở nhờ nơi này của anh không?” 
Đường Hoan miệng há hốc, ngơ ngác nhìn cậu: “Cậu, cậu muốn dọn ra ngoài ở?” 
Lăng Tiếu cúi đầu, bất an nắm chặt góc áo: “Tôi, tôi không biết đối mặt với Đinh Nghi như thế nào.” 
Cậu tối hôm qua miên man suy nghĩ một đêm, nghe được lời nói của Đinh Nghi trước khi rời đi nói với cậu, nhịn không được vẫn khóc, bị những ôn nhu này khiến cho nhớ lại quãng thời gian dây dưa, bỗng nhiên cảm thấy mình có phải đê tiện không chịu nổi hay không, cương quyết đem Nhan Mộ Thương từ trong tay Đinh Nghi đoạt lấy. Nhưng bọn họ đâu có ai nói rõ ràng cho cậu, phần tình cảm này là cậu cướp đoạt đâu? 
Cậu nghĩ đến từng điểm điểm giọt giọt mình cùng Nhan Mộ Thương gặp gỡ tới nay, những chuyện ấy cậu đều thật cẩn thận xem như vật báu yêu thích mà cất chứa dưới đáy lòng. Bỗng nhiên lúc này lại nói cái gì cũng không có, bỗng nhiên cậu phát hiện mình trở thành người thứ ba…… Cậu nghĩ có lẽ bọn họ cũng không có ý định lừa cậu, nhưng lại thật sự lừa cậu. 
Đường Hoan gãi gãi đầu: “Việc này……cậu nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-hoanh-sinh/2264866/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.