Trong bóng đêm dường như có vật gì đó không ngừng đập vào đầu mình, từng đập từng đập đau đớn. Thần trí rõ ràng đã muốn thanh tỉnh, lại không mở mắt ra được — không, chuẩn xác mà nói, là đã mở mắt ra rồi, nhưng vẫn bị hãm ở trong bóng tối không giới hạn. 
Cảm giác được mí mắt muốn kéo căng ra lại bị cái gì đó bao lấy, phải cố gắng hết sức mới mở được một chút. 
Đầu vẫn còn đau, ngực cũng rất đau. Nhiều năm trước khi bị đá gãy xương sườn cũng là loại cảm giác này. Tay và chân không động đậy được, cái gì cũng nhìn không thấy, một mảnh tối đen tĩnh lặng. 
Ngón tay nhẹ nhàng giật giật, sau đó nhanh chóng bị một bàn tay ấm áp cầm lấy. 
“Đinh Nghi, đừng sợ.” 
Vành tai mẫn cảm nghe rõ là giọng nói của Đinh Hoằng, lập tức trầm tĩnh lại. Từ ngày đó sau khi thay Lăng Tiếu nói dối, sau khi thừa nhận bản thân và Nhan Mộ Thương ở bên nhau, số lần y cùng Đinh Hoằng gặp mặt cũng ít đi. Y biết cô vẫn chờ y cho cô một lời giải thích, nhưng y thật sự không biết phải giải thích cái gì. Hai người qua điện thoại nói chuyện luôn tẻ ngắt, Đinh Hoằng sẽ không ép buộc y, từ nhỏ đến lớn, Đinh Hoằng luôn tin tưởng y có thể xử lý tốt chuyện của chính mình. 
Cho dù năm đó ầm ĩ đến không chịu nổi như vậy. 
“Em…… ở bệnh viện?” Y gian nan mở miệng, yết hầu vô cùng đau đớn. 
Bàn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-hoanh-sinh/2264864/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.