Bạch Cẩm Tâm cúi đầu, ngoan ngoãn nói: ”Mẫu thân yên tâm, nữ nhi không sao.”
Đại phu nhân không quan tâm nàng có sao không, có thể khiến cho Bạch Cẩm Miên lúng túng trong buổi hội mẫu đơn mới là quan trọng.
Nghe Bạch Cẩm Tâm chịu đi, nàng ta trên mặt lộ vẻ vui mừng, liền đáp ứng: ”Nếu không còn chuyện gì, vậy một lát ta sai người đưa ngươi đi.”
"Đa tạ mẫu thân. "
Bạch Cẩm Tâm tiễn đoàn người đại phu nhân đi, lúc này mới thu lại vẻ mặt bi phẫn, khóe miệng nghiền ngẫm ý cười.
Như Nguyệt đóng cửa lớn ngoài sân, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Cẩm Tâm: ”Tiểu thư, người ra thành bộ dạng này rồi, vẫn muốn đi hội mẫu đơn sao?”
Mặc dù các nàng ta đều hy vọng nàng có thể đi, nhưng dáng dấp bệnh hoạn hiện tại, cũng chỉ làm chướng mắt Định vương điện hạ, còn không bằng không cần đi nữa.
"
Bạch Cẩm Tâm đứng thẳng người lên, đi đứng phấn chấn, vỗ vỗ vào mặt mình, hướng về phía hai nàng ta cười như hoa nở: ”Vậy người xem bộ dạng này thì sao?’
”Tiểu thư, thì ra người giả bộ a!” Hương Xảo há to miệng, chạy quanh Bạch Cẩm Tâm hai vòng, lúc này mới xác định đây chính là người vừa rồi còn tỏ vẻ yếu ớt bệnh nhân nha.
Như Nguyệt cũng học Bạch Cẩm Tâm, tự tay vỗ trán một cái: ”Ôi đầu óc của em...i.!”
Vị này nhà các nàng thường ngày chính là cao thủ giả bệnh, nàng ta làm sao trong lúc nóng ruột lại quên mất chuyện này?
Bạch Cẩm Tâm xoay người vào phòng, đi thay quần áo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-co-doc/1661105/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.