”Bạch Cẩm Miên…”
Bạch Cẩm Tâm nằm ỳ ở trên giường, tay mân mê hình khắc hoa lan trên trâm ngọc bích, tựa như đang ngẩn người.
Như Nguyệt lúc này chạy vào nói: ”Tiểu thư, Xảo Linh mang theo Lâm ma ma bên người của Lạc di nương tới rồi, phía sau còn một đoàn lão bà, ai nấy đều hung hăng, giống như đang muốn ăn thịt ngươi a.”
” n, ta đợi bọn họ cũng lâu rồi.” Bạch Cẩm Tâm không chút hoang mang giơ cao cây trâm ngọc lên, đột nhiên buông tay, trâm ngọc rơi trên bàn, trong nháy mắt gãy làm vài khúc.
Nàng mở nắp ấm trà bên cạnh, mang mấy mảnh trâm gãy lìa bỏ vào trong, xử lý phút chốt sạch sẽ.
Như Nguyệt nhìn Bạch Cẩm Tâm từ đầu đến cuối hủy thi diệt tích, khóe miệng kéo ra, xoay người đi ra cửa: ”Em ra cửa hậu viện a.”
Không bao lâu sau, nghe bên ngoài ồn ồn ào ào bảy mồm tám mỏ truyền đến một loạt âm thanh, Bạch Cẩm Tâm khoác áo choàng lảo đảo ra cửa, nghe Xảo Linh đang đứng đó chửi ầm lên: ”Người điên sẽ không nhận mình bị điên, kẻ cắp cũng không nhận mình trộm đồ, kẻ giết người lên công đường cũng sẽ gào câu oan uổng quá. Ngươi cứ luôn miệng nói Hương Xảo không trộm đồ của tiểu thư nhà ta, vậy đơn giản, để cho chúng ta lục soát đi, oan uổng hay không sẽ rõ ràng.”
Lâm ma ma bên người của Lạc di nương cũng khoanh tay đứng một bên, giọng nói nguội lạnh độc địa: ”Như Nguyệt cô nương hãy mở cửa đi, những lão bà này tay chân vụng về, nếu lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-co-doc/1661104/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.