----
Lão phu nhân chuẩn bị mở miệng quở trách, vừa nhìn thấy gương mặt hiện tại của Bạch Cẩm Miên, lời chưa kịp nói ra vội nuốt xuống.
Bạch Cẩm Miên trên mặt chằng chịt nốt đỏ, thật sự rất khủng khiếp. Mà nàng ta lại vừa khóc vừa kích động, những vết trên mặt lại càng rõ ràng.
”Nghiệp chướng!”
”Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?”
”Các người đứng đó làm gì, không mau đi mời đại phu?” Bạch Cẩm Viên nhìn qua một lượt, liền cho người đi tìm đại phu.
”Bẩm đại tiểu thư, đã sai người đi mời rồi, chắc cũng sắp tới.” Như Nguyệt ở sau lưng nàng ta hồi đáp.
Lão phu nhân nhìn qua gương mặt của Bạch Cẩm Miên vài lượt, bà ta không hiểu được sao cứ nhất thiết chuyện này chuyện khác ngay lúc này. Vào ngay thời điểm chọn phi thì gương mặt bị hủy? Nếu như Bạch Cẩm Miên không, chẳng phải là đang kháng chỉ sao?
Bạch Cẩm Miêu từ trên giường lao xuống, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, nắm lấy vạt áo bà ta mà khóc lóc kể lể: ”Tổ mẫu, người phải vì tôn nữ mà làm chủ a, người nhìn mặt của con đi, bị hủy rồi, làm sao mà con sống nổi nữa đây!”
Lão phu nhân nâng Bạch Cẩm Miên đang hoảng sợ dậy, Bạch Cẩm Miên thuận thế đứng lên. Thật sự nàng ta bị dọa sợ không nhẹ, lúc đứng dậy còn có chút xụi lơ, cũng may Bạch Cẩm Viên đứng gần đó lanh lẹ đỡ kịp. Chứng kiến gương mặt gần sát của Bạch Cẩm Miên, Bạch Cẩm Viên xém chút phụt ra một tiếng.
Gương mặt Bạch Cẩm Miên chấm đỏ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-co-doc/1661092/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.