Trong không khí dày đặc mùi thuốc khử trùng, từng mảng trằng toát, Lăng Yên dần dần mở mắt.
Cô dùng khuyu tay chống lên gối, muốn ngồi dậy.
"Phu nhân..."
Sắc mặt Tỉnh Khiết Chi nặng nề, nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô: "Từ từ thôi, sẽ ảnh hưởng đến vết thương.."
Vết thương, còn có phẫu thuật....
Tất cả kí ức dần dần hiện về, chân tay xương cốt đau như bị trăm nghìn kiến cắn.
Đến cuối cùng, vẫn không thể thoát khỏi số phận phải làm phẫu thuật sao? Cô che tay lên miệng khóc, từng giọt từng giọt nước mắt cứ theo đó tuôn ra thành hàng, ướt sũng cả chăn, cả người không ngừng run rẩy.
"Phu nhân, đau lòng quá độ sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của cơ thể, mọi việc đã không thể thay đổi được nữa rồi..
"Tỉnh Khiết Chi thấy những lời an ủi của mình nói ra đến anh cũng tự cảm thấy nghẹn thở.
"Không thể thay đổi?"
Lăng Yên ngước mắt lên nhìn anh, cả mặt đều là nước mắt.
Chẳng lẽ cô lại không giữ được đứa con của mình sao? Tỉnh Khiết Chi quay mặt né tránh ánh mắt ấy như đáp lại câu hỏi của cô.
"Cái gì không thể thay đổi, dựa vào đâu mà có thể thay đổi!"
cô cứ lẩm bẩm nói, đôi mắt vô vọng nhìn vào khoảng không, sắc mặt ẩn chứa sự cực đoan và điên cuông.
Cô nắm tay đánh vào lòng mình: "Thận có thế lấy, mạng cũng có thể lấy, nhưng con của tôi ...
Cô khóc không thành tiếng, nói không lên lời.
Sự đau đớn trước lồng ngực dần dần không còn cảm giác gì nữa, dường như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-dang-toi-chet/436588/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.