Mà nơi này khi mọi người nhìn thấy cô liền giống như gặp được bậc cứu tinh cao thương. Trưởng thôn nhanh chóng chạy về phía cô túm lấy tay cô liền nói:
- A Tuệ, cháu là người có học nhất nơi này, ngôn ngữ của họ người già như chúng ta không thể hiểu hết, nhưng cũng không thể tàn nhẫn đến việc cưỡng ép chúng ta dời đi được. Cậu ta cũng có cha cũng có mẹ, cũng có con cái gì sao lại cưỡng ép đám dân nghèo không có sức chống trả như chúng ta.
- Trưởng thôn, chuyện này, cháu..
- A Tuệ, cháu đến đây gần một năm, ta hiểu cháu có học thức, cháu có thể giúp ta nói thêm một câu được không?
- Chuyện này, lời nói của cháu quả thực không có trọng lượng.
- Đúng vậy, cô dám nói thêm một tiếng tôi sẽ trực tiếp dùng tiền của cô để mua lại cả cái làng chài này, sau đó cưỡng ép tất cả mọi người dời đi, cả thôn dân trong làng chài này đều sẽ hận cô không hết chứ nói gì đến chuyện nhờ cô khuyên ngăn không phá nơi này. - Đường Diệp nhẹ nhàng lên tiếng.
Lời nói của anh khiến cô cũng chết lặng, nhưng bản thân anh vốn dĩ đã không biết rằng để từ bỏ họ Đường, số cổ phần đó đã không còn là của cô nữa rồi.
Miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng tâm cô còn đang giao động quá lớn.
- Đường tổng có điều không biết, tôi đã không còn là cổ đông của Đường Tác nữa rồi, đương nhiên tôi đã chọn đường lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940251/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.