Khuôn mặt này, cơ thể này, con người này vốn là người cô vẫn hằng mong ngóng. Nhưng tình huống gì đang sảy ra với cô lúc này, anh chưa đạt được mục đích lên còn chưa thể dời đi sao, hay lời nói khi nãy của cô đã quá khiêu khích đến anh rồi.
Khuôn mặt Đường Diệp vẫn không hề có cảm xúc, bất giác nhấc chân lên đi xung quanh căn nhà nhỏ của cô, nơi này chỉ có một phòng ngủ, mọi thứ đơn giản đến lạ thường, nhưng khi Đường Diệp đi xung quanh lại dường như cảm nhận được sự ấm áp của nó. Bởi chính chủ nhân nơi này chăm sóc và để ý đến nó thật nhiều. Sau rồi anh lại quay lại nhìn Đường Tuệ thở dài rồi lên tiếng:
- Vì sao khi đó dời đi.
- Cháu muốn tự do.
- Vì sao không mang theo thứ gì đi hết.
- Đó là những thứ thuộc về nhà họ Đường, cháu không nên động tới.
- Vậy sao? Vậy vì sao động đến tôi rồi lại để lại sau đó không cần thiết ném đi sao?
- Cái gì là động đến chú chứ?
Đường Tuệ cũng giật mình bởi câu nói của Đường Diệp, rõ ràng khoan đã, cô không thể nhớ rõ được rốt cuộc ai làm người chủ động trước, lần đó cô vừa say vừa tỉnh, đến hiện tại cũng đã là chuyện của hơn một năm rồi, cô còn nhớ sao được. Nhưng vì sao lời thốt ra từ miệng anh ta giống như chất vấn cô là người đầu têu chọc vào hắn vậy.
- Quên rồi sao, vậy làm lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940250/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.