Rồi chợt nhớ ra điều gì đó Thẩm Tuệ thật nhanh cướp lời của Đường Diệp.
- A Diệp em nhớ ra rồi, ngày đó ở đồn cảnh sát, người đưa di vật của ba mẹ Đường cho em cũng là mùi hương nước hoa đó, em tuyệt đối không thể quên được mùi hương hôm đó. Khi em nhận di vật từ tay người cảnh sát kia, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn phải hắt xì đến vài lần vì mùi nước hoa đó.
- Vậy anh qua đón em, chúng ta bắt đầu từ người cảnh sát đó.
Đường Diệp nhanh chóng cúp máy thật nhanh kêu Huỳnh Lập lái xe đến biệt thự nhà họ Thẩm. Chiếc xe thể thao màu đen vừa được lái vào sau đó lại nhanh chóng dời đi khiến đám phóng viên bên cạnh ngồi chờ chực cũng chỉ có thể đăng tin Đường tổng đến đón người thừa kế hàng thứ hai của nhà họ Thẩm dời đi.
Trên đường đến đồn cảnh sát đó Đường Tuệ cố gắng nhớ lại tất cả những đặc điểm của người cảnh sát kia. Nhưng dường như với cô khi đó, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, không nhớ rõ người đàn ông đó nữa. Nhưng trong mơ hồ cô nhớ ra được người đó họ Tần, phía dưới cằm phải hình như có một nốt ruồi khá lớn.
Nhưng cuối cùng cả bà người lại thất thần khi bước chân ra khỏi đồn cảnh sát. Người đó vì bị kỷ luật mà bị sa thải. Huống hồ lại không thể tin thông tin liên lạc được của anh ta, điều này càng khiến Thẩm Tuệ suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Chuyện mới sảy ra hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940239/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.