Đường Tuệ liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho Đường Diệp.
- A Diệp, điều tra tất cả những đứa trẻ mang giới tính nam dưới mười tuổi bị suy thận trong tất cả các bệnh viện xem có đứa trẻ nào họ Tần không.
- Được.
Tất cả những đứa trẻ được điều trị suy thận nên ở lại trong thành phố. Mẹ chỉ có một tiệm mỳ nhỏ, ba làm cảnh sát lại xin từ chức, vậy sẽ lấy tiền ở đâu để duy trì viện phí cho đứa bé, hơn nữa làm sao có người bố người mẹ nào có thể nhẫn tâm để cho con mình chịu giày vò đau đớn của những cơn bệnh tật.
Cô ngây người mải mê suy nghĩ mà không phát hiện ra hai người đang chăm chú nhìn cô gái nhỏ trong phòng. Tìm tất cả các bệnh viện sao. Hai người này lại đang điều tra chuyện gì nữa.
- A Tuệ, rốt cuộc cháu đang còn điều gì chưa đạt như ước nguyện sao?
Thẩm Dương nhẹ nhàng bước vào ngồi ngay ngắn trên chiếc giường của Thẩm Tuệ. Thẩm Tưởng Lệ thì lại đi đến bên cạnh nhà tắm lấy chiếc máy sấy tóc ra sau đó trở về lại gần trước bàn trang điểm giúp con gái sấy tóc, loại tình cảm này Thẩm Tuệ chưa từng được trải qua, khiến cô không khỏi ngây người trong phút chốc.
- Mẹ xin lỗi, đến hiện tại mới thực hiện được trách nhiệm của một người mẹ. Nhưng hiện tại lại chẳng có thể cho con một điều gì tốt hơn. Trước đây mẹ từng nghĩ, nếu con vì sống trong một cuộc sống không tốt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940237/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.