Chương trước
Chương sau

Chương 1334:
 
Vẻ mặt Lệ Nam Hành không hề thay đổi, anh lại lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.” Sau đó, anh xoay người, nhường vị trí trung tâm trêи sân huấn luyện cho cô.
 
Lúc xoay người, Lệ Nam Hành liếc nhìn bộ quần áo vẫn chưa thay trêи người cô.
 
Hiểu được ý nghĩa của ánh mắt anh, Phong Lăng giải thích: “Tôi đoán là vì hôm nay tôi thể hiện không tốt, chắc hẳn lão đại sẽ gọi tôi ra lần nữa, dù sao cũng sẽ phải đổ mồ hôi nữa nên tôi nghĩ không cần phải đi thay quần áo làm gì.”
 
Thứ nhất là vì trêи người cô có mùi mồ hôi, ngửi thấy thì lão đại sẽ không muốn thân mật như lúc cô mặc đồ nữ ngày hôm qua. Có lẽ lão đại sẽ rất ghét bỏ, không muốn lại gần người cô. Thứ hai cũng là vì cô có linh cảm việc hiện tại sẽ xảy ra, nên cũng lười đi thay quần áo, thế này rất tốt, ít nhất, vì bệnh thích sạch sẽ của lão đại, họ có thể duy trì được khoảng cách an toàn.
 
Không cần biết anh có đoán ra được gì hay không, hiện tại họ cứ giữ khoảng cách càng xa càng tốt.
 
Dường như chỉ cần một cái liếc mắt thôi Lệ Nam Hành cũng có thể hiểu được mục đích của cô, bóng người cao lớn của anh đứng yên cạnh sân huấn luyện, tay trái đút vào túi quần. Anh mặc áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen, đôi mắt sâu thẳm, lạnh nhạt đang dừng trêи khuôn mặt bình tĩnh của cô.
 
“Cậu làm động tác thăng bằng trong một tiếng đầu rồi hít đất một trăm cái. Sau khi hoàn thành, tiếp tục chuyển sang hạng mục luyện sức bền khác.” Lệ Nam Hành nói xong, lạnh lùng nhấc đôi giày chiến đấu màu đen đi đến chỗ ghế dài bên rìa sân huấn luyện rồi ngồi xuống.
 
Mặt trời buổi xế chiều chói chang. Hôm qua, Phong Lăng vừa trải nghiệm chuyện cải trang chấn động lòng người ở trong quán bar, buổi tối lại mất ngủ cả đêm, sau đấy lại tiến hành một buổi huấn luyện tăng cường suốt cả buổi sáng. Lúc này đây, cô không biết thể lực của mình có thể chịu đựng nổi việc giữ thăng bằng trong một tiếng đồng hồ hay không nữa, nhưng nhìn sắc mặt của lão đại, Phong Lăng vẫn im lặng nghe theo.
 
Nhìn thấy thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, vẫn luôn câm như hến rồi bắt đầu nằm úp sấp giữa sân huấn luyện, Lệ Nam Hành rũ mắt, ánh mắt của anh thoáng trở nên rét lạnh. Anh nhìn thiếu niên bắt đầu nằm sấp, chống hai cánh tay xuống.
 
Lúc này Hàn Kình và Tiểu Hứa đi ngang qua i sân huấn luyện của đội bắn tỉa, phát hiện bên trong có người thì theo bản năng giương mắt nhìn xem thử.
 
Đ*t? Chuyện gì đây? Tại sao lão đại lại huấn luyện tăng cường cho Phong Lăng?
 
Không phải hôm qua, họ vừa mới chiến đấu với phần tử khủng bố sao? Theo lệ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm, các thành viên của căn cứ sẽ có ít nhất hai đến ba ngày để nghỉ ngơi. Sao lần này Phong Lăng không những không được cho nghỉ mà còn phải… huấn luyện tăng cường?
 
Lệ Nam Hành bỗng nhiên cởi áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen ra, tiện tay vứt lên băng ghế dài, quét mắt nhìn ra phía bên ngoài.
 
Hàn Kình và Tiểu Hứa đang xầm xì to nhỏ với nhau lập tức nín thinh! Phong Lăng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
 
“Phụt!” Bật lửa màu bạc trong tay Lệ Nam Hành bùng lên ánh lửa, anh châm điếu thuốc: “Nhìn cái gì? Tiếp tục.”
 
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, mang theo ngữ điệu ra lệnh. Anh quay sang ném một chữ “cút” cho hai người ở bên ngoài. Dù bọn họ đứng xa như thế, chỉ có thể thấy được khẩu hình miệng nhưng vẫn có thể nhận ra ý tứ hàm xúc, lạnh lùng, tàn nhẫn của Lệ lão đại.
 
Hàn Kình cùng Tiểu Hứa nhanh chóng rời đi nhưng chốc chốc vẫn quay đầu lại liếc nhìn Phong Lăng đang tiếp nhận huấn luyện tăng cường.
 
“Không phải hôm qua cậu ta đã hy sinh bản thân, cải trang thành nữ để giúp lão đại làm nhiệm vụ sao? Chẳng lẽ lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Trước đó cậu ta còn vui vẻ mà, sao mới trở về đã bị lão đại mặt lạnh của chúng ta ghim rồi? Ầy, sao tôi cứ cảm thấy Phong Lăng là người thảm nhất trong căn cứ của chúng ta nhỉ, đáng thương thật!” Sau khi đi xa, Tiểu Hứa nói nhỏ.
 
Hàn Kình cười khẽ: “Thảm cỡ nào?”
 
“Chẳng phải tiền thưởng của Phong Lăng sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều không được đưa tới tận tay cậu ta sao? Tiền bị lão đại chặn hết rồi đấy thôi? Đã vậy, sau khi kết thúc nhiệm vụ, đáng lẽ cậu ta phải được nghỉ ngơi, lão đại lại không cho phép, ngược lại còn cưỡng chế bắt tiếp nhận huấn luyện ma quỷ nữa. Đây chẳng phải bóc lột thì là gì, hôm qua Phong Lăng đã liều mình đến vậy mà…”
 
“Chuyện tiền thưởng thì tôi biết, lão đại giữ giùm cậu ta thôi. Hơn nữa, mấy năm trước, lão đại đã nhờ người mua một căn hộ nhỏ ở Los Angeles cho Phong Lăng bằng tất cả số tiền thưởng của cậu ta, quyền sở hữu thuộc về cậu ta. Lão đại không thiếu tiền, làm gì có chuyện nuốt tiền thưởng của cậu ta chứ, chẳng qua là vì cậu ta cũng không biết chi tiêu vào đâu nên lão đại tạm quản giúp cậu ta thôi.” Hàn Kình lại nói: “Còn chuyện nghỉ ngơi, lúc Phong Lăng nghỉ ngơi thì cũng chỉ biết ở trong căn cứ ngủ, cậu ta không bạn bè, không người thân, nên cũng không có chuyện đi dạo, đi chơi giống người khác. Mà đúng là cậu ta không cần nghỉ thật, vì thế căn cứ sẽ bồi thường kỳ nghỉ này bằng việc thêm tiền thưởng, chắc chẳng bao lâu nữa là lão đại có thể giúp cậu ta mua thêm một căn hộ nữa rồi.”
 
Tiểu Hứa cũng biết việc này nhưng anh ta vẫn cảm thấy Lệ lão đại dằn vặt Phong Lăng như thế có vẻ hơi tàn nhẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.