Chương trước
Chương sau

Chương 1333:
 
“Biểu hiện của Phong Lăng trong các nhiệm vụ lớn nhỏ đều vô cùng xuất sắc, hơn nữa thể lực của cậu ta đã tiến bộ vượt bậc so với khi mới gia nhập, sao có thể gọi là người vô dụng được? Thậm chí cậu ta còn xuất sắc hơn hơn hẳn rất nhiều tân binh mới gia nhập vào căn cứ cùng đợt! Chuyện này không phải tôi tự nói quá lên đâu!”
 
Lúc Lệ Nam Hành lạnh nhạt xoay người đi, Kiều Phỉ lại bước lên chắn trước mặt anh: “Còn nữa, vừa rồi anh bảo tôi biết gì đó là có ý gì? Phong Lăng có chuyện gì không thể để cho ai biết à? Hay là có chuyện gì đó tôi không biết nên lão đại cố ý nhắc nhở tôi?”
 
Vẻ mặt Lệ Nam Hành lạnh lùng, anh đẩy vai Kiều Phỉ ra: “Tốt nhất là cậu đừng nên biết.”
 
Dứt lời, anh xoay người đi thẳng ra khỏi sân huấn luyện.
 
Kiều Phỉ nhìn bóng lưng đang rời đi của anh, đè nén cơn thịnh nộ hỏi với một câu: “Trước mười hai giờ cho bọn họ đi ăn cơm giải lao, được không?”
 
Người đàn ông kia không đáp lời, bóng lưng lạnh như đỉnh núi tuyết, bước chân đã đi xa.
 
Kiều Phỉ không nhìn theo nữa, anh ta lại xoay về nhìn Phong Lăng vẫn đang kiên trì tập luyện kia, thở dài thườn thượt.
 
Đã xảy ra chuyện gì?
 
Không phải con nhóc này bị lão đại phát hiện rồi đấy chứ…
 
Nửa tiếng sau, đúng mười hai giờ, Kiều Phỉ để cho bọn họ đi giải lao, sau đó đến nhà ăn ăn cơm trưa.
 
Sau khi đến nhà ăn của căn cứ, bởi vì tối hôm qua mất ngủ, nay lại vừa bị ép huấn luyện đến tận giữa trưa, đầu Phong Lăng cứ ong hết lên. Kiều Phỉ thấy lúc cô cầm khay cơm cũng chẳng ra làm sao, liền bảo cô ngồi xuống trước, còn mình thì đi lấy cơm giúp.
 
Không lâu sau anh ta đã cầm một khay đồ ăn đầy ắp đến đặt trước mặt Phong Lăng, cô vừa ngước mắt lên nói một tiếng cảm ơn thì chợt thấy bên ngoài có một chiếc xe chạy lướt qua nhà ăn.
 
Cô chưa từng thấy chiếc xe màu đỏ kia trong căn cứ bao giờ, hơn nữa, nhìn kiểu dáng thì hình như đó cũng không phải là xe trong căn cứ.
 
Phong Lăng chỉ nhìn một lát, cũng không còn hơi sức để chú ý nhiều nên ngay sau đấy, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn.
 
Lúc này, có mấy thành viên của căn cứ đang ăn cơm trong nhà ăn, nhỏ giọng bàn tán bên cạnh cô: “Em gái của Bác sĩ Văn lại đến nữa à?”
 
Nói tới đây, mấy người bọn họ cũng không nói gì nữa, chỉ quay ra ngoài, nhìn chiếc xe đã đi xa kia rồi nở nụ cười, sau đó nháy mắt với nhau vài cái, giống như có chuyện gì đó để họ hóng hớt vậy.
 
Phong Lăng liếc mắt về phía bọn họ.
 
Bác sĩ Văn chính là bác sĩ thường trú trong phòng y tế của căn cứ. Lúc trước, người đã giúp cô kiểm tra khi cô bị ngất xỉu và bị thương ở chân chính là Bác sĩ Văn. Anh ta là một bác sĩ nam hơn ba mươi tuổi, có khuôn mặt trắng trẻo nhã nhặn. Người có thể vào được căn cứ XI, đồng thời còn được cho phép thường trú ở đây thì chắc chắn không phải là người bình thường. Nghe nói gia đình Bác sĩ Văn có quan hệ với quân đội nước Mỹ, trong nhà cũng có vài anh chị em. Nhưng cô rất ít khi đến phòng y tế, trong căn cứ cũng toàn là đàn ông, bình thường, chuyện riêng của gia đình người khác cũng không được bàn tán nhiều nên Phong Lăng không biết bao nhiêu.
 
Phong Lăng cúi đầu, tập trung ăn cơm bởi vì cô có linh cảm, việc huấn luyện tăng cường như thế này chắc hẳn sẽ kéo dài một khoảng thời gian nữa.
 
Sau khi ăn cơm xong, Phong Lăng rời khỏi nhà ăn ngay, cô cũng không cảm thấy trong căn cứ sẽ có thay đổi gì khi có em gái Bác sĩ Văn đến thăm. Cô đi thẳng về sân huấn luyện.
 
Thời gian huấn luyện của chiều hôm nay không nhiều, họ rèn luyện hết hai tiếng là có thể trở về chỗ ở được rồi.
 
Ai ngờ, Phong Lăng vừa mới về thì lại nhận được thông báo gọi cô quay lại sân huấn luyện, tiếp tục luyện tập.
 
Thông báo này là do một vị huấn luyện viên dự khác bị của đội bắn tỉa gọi điện thoại thông báo, Kiều Phỉ không biết chuyện này, Lệ Nam Hành cũng không đích thân tới gọi. Sau khi nghe điện thoại xong, cô biết ngay linh cảm của bản thân không sai, nhưng cô không rõ rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với Lệ lão đại.
 
Lúc quay lại sân huấn luyện, quả nhiên, cô thấy Lệ lão đại đã đứng sẵn ở đấy.
 
Cuộc huấn luyện ma quỷ ban ngày lại hiện lên trước mắt.
 
Lúc này Phong Lăng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô đứng sau lưng người đàn ông, chào một tiếng: “Lão đại.”
 
Lệ Nam Hành ngoái đầu nhìn lại, chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái: “Ừ.” Cái “ừ” đầy hờ hững của anh khiến Phong Lăng có cảm giác như bản thân đang chào thần chết vậy. “Thần chết” cũng biết cô đã hiểu rõ nên cũng không giải thích gì thêm, chỉ đáp lại một câu bình thản như chào hỏi.
 
“Lão đại, tôi biết trạng thái trưa nay của mình không tốt, mấy động tác mới học cũng làm không tốt.” Vì để tránh cho bản thân khó xử, Phong Lăng nói thẳng: “Cảm ơn lão đại đã lãng phí thời gian của bản thân để huấn luyện riêng cho tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.