Chương trước
Chương sau

Chưogn 780:
 
“Vậy sau này đừng mang giày cao gót nữa.”
 
“Sao có thể không mang được chứ? Tôi không phải phu nhân nhà giàu được nuôi nhàn rỗi trong gia đình danh gia vọng tộc. Mỗi ngày tôi phải mang giày đến công ty và còn nhiều dịp khác nữa. Nếu tôi mặc váy với giày đế bằng, hoặc là mặc trang phục công sở với giày đế bằng, vậy thì quá dở dở ương ương rồi.”
 
Lúc này nữ bác sĩ trung niên khử trùng vết thương vừa được lấy mảnh vỡ ra ban nãy, Hạ Mộc Ngôn đau đến run người, mặt mày tái nhợt.
 
Lục Cẩn Phàm vẫn không hề có ý muốn an ủi, bình tĩnh nói: “Khử trùng cho cô ấy thêm mấy lần nữa đi, để cô ấy đau thêm một lúc nữa.”
 
Hạ Mộc Ngôn: “…?”
 
Anh cầm áo sơ mi để ở mép giường ném vào tay cô, lạnh lùng lên tiếng: “Không đau thì sẽ không nhớ.”
 
“Được!” Nữ bác sĩ trung niên trả lời vô cùng sảng khoái, sau đó ấn bông khử trùng xuống đầu gối cô.
 
Hạ Mộc Ngôn lại đau đến run người, phải cố chịu đựng mới không hét to lên. Cô nghiêm mặt, trừng mắt nhìn về người đàn ông đang đứng cạnh giường bình tĩnh quan sát, tức giận mắng: “Lục tổng, nam nữ thụ thụ bất thân, váy của tôi đang bị vén lên, chân cứ thế để trần trên giường, nếu anh có chút phong độ đàn ông và tự giác, thì bây giờ có phải nên quay người ra ngoài không?”
 
Anh hờ hững nhìn cô: “Đã ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, còn sợ bị nhìn thấy chân?”
 
Hạ Mộc Ngôn: “…”
 
Lúc này nữ bác sĩ trung niên đang cầm kẹp y tế và bông khử trùng ngồi bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, nói: “Ôi dào, hai cô cậu đừng có liếc mắt đưa tình ở chỗ của tôi. Tôi biết cô cậu đang đánh thương mắng yêu, nhưng dì bác sĩ tôi đây sớm để tang chồng, cô đơn nhiều năm rồi, sợ nhất là nhìn thấy mấy người trẻ tuổi các cô các cậu ân ái thế này đấy.”
 
Hạ Mộc Ngôn cười gượng, không nhìn bác sĩ mà tiếp tục lạnh lùng nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, nói bằng giọng cực kỳ lạnh: “Bác sĩ đừng để ý, tôi cũng để tang chồng từ lâu rồi.”
 
Nữ bác sĩ trung niên run tay, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Hạ Mộc Ngôn, sau đó lại ngạc nhiên nhìn qua sắc mặt trầm lạnh của Lục Cẩn Phàm.
 
“Ôi trời, tôi từng tuổi này có lẽ không hiểu được mấy người trẻ tuổi các cô. Cô cố chịu một chút, vết thương phía dưới sẽ hơi đau, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay.”
 
Lúc này động tác của dì bác sĩ rõ ràng đã nhẹ bớt, đoán chừng là vì câu nói “cũng để tang chồng” của Hạ Mộc Ngôn mà thương cô, nên đã nhẹ tay rất nhiều.
 
Mãi đến khi xử lý xong vết thương, dì bác sĩ còn đích thân dìu Hạ Mộc Ngôn vào toilet sát vách lau sạch rượu trên người. Sau đó dì giúp cô thay quần áo khác, còn gọi người đi lên phòng bệnh VIP trên lầu mượn máy sấy để Hạ Mộc Ngôn sấy khô tóc.
 
Đến khi Hạ Mộc Ngôn thay áo sơ mi đen đi ra, dì bác sĩ vừa dìu cô vào phòng vừa che miệng cười: “Trước đây lúc xem phim truyền hình thường thấy nữ chính mặc áo sơ mi nam có vẻ rất đẹp, không ngờ ngoài đời cũng có cô gái mặc đẹp như cô vậy. Cái áo sơ mi này mặc trên người cô thật sự là đẹp muốn chết luôn. Này, chàng trai vừa nãy thật sự không phải bạn trai của cô hả?”
 
“Tôi đã nói mình để tang chồng rồi, nào có người đàn ông nào dám cưới tôi chứ? Bạn trai hả? Lại càng không có. Tôi luôn sống một mình, đã độc thân hơn ba năm rồi.” Hạ Mộc Ngôn thuận miệng nói.
 
Dì bác sĩ dìu cô ngồi xuống giường bệnh, sau đó kiểm tra vết thương của cô lần nữa: “Cô gái, lúc kết hôn cô bao nhiêu tuổi? Bây giờ trông cô vẫn còn rất trẻ.”
 
“Hai mươi.” Hạ Mộc Ngôn cười nhẹ: “Bây giờ hai mươi bốn rồi.”
 
“Ôi trời, vậy chồng cô đã qua đời ba năm rồi hả?”
 
“Phải không nhỉ? Đúng là ba năm thật.” Giọng Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh, không hề chột dạ chút nào.
 
Lúc này dì bác sĩ do dự một chút, rồi nhìn về phía người đàn ông vừa nãy luôn ở trong phòng khám đợi hai người.
 
Lục Cẩn Phàm đứng ngoài cửa phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, không quay đầu lại.
 
Dì bác sĩ ho một tiếng, nói tiếp: “Vậy thì đáng tiếc thật, cô còn trẻ vậy, nên thoát khỏi nỗi đau trước đây đi. Giữ gìn ba năm vì chồng cũ cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi, cô nên nghĩ đến chuyện yêu đương rồi kết hôn lần nữa với người đàn ông khác đi. Con người không thể cứ đắm chìm trong đau khổ cả đời…”
 
Hạ Mộc Ngôn trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, quả thật tôi nên tìm người nào đó yêu đương rồi kết hôn lần nữa.”
 
Lúc này người đàn ông trước cửa sổ mới quay đầu lại: “Người ngợm đã sạch sẽ chưa?”
 
Hạ Mộc Ngôn không để ý tới anh, bác sĩ cười ha hả nói, “Sạch rồi, sạch rồi, tóc cũng sấy khô. Nhưng chỉ tắm tạm trong bệnh viện nên chưa sạch hoàn toàn, trên người vẫn còn mùi rượu, đoán chừng phải chờ cô ấy về nhà tắm rửa đàng hoàng mới được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.