Chương trước
Chương sau

Chưogn 779:
 
Thịnh Dịch Hàn lại lạnh lùng nhìn cô ta rồi nhìn sang Chủ tịch Tập đoàn Lăng Tiêu đang nổi giận đùng đùng.
 
Hạ Mộng Nhiên lại nói: “Anh có cảm thấy ông Tiêu rất quan tâm Hạ Mộc Ngôn không? Anh nói xem có phải cô ta và ông Tiêu có quan hệ gì không? Dù sao bây giờ không phải mọi người đều nói cô ta có được công ty là nhờ ngủ với người khác hay sao…”
 
Thịnh Dịch Hàn tỏ ra phiền chán rút tay mình ra khỏi tay Hạ Mộng Nhiên, lạnh lùng nói: “Im đi, lẽ nào lời đồn này không phải do em tung ra trước?”
 
Hạ Mộng Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ không vui nhìn ra đêm tối mênh mông ngoài sảnh tiệc. Không biết ban nãy Hạ Mộc Ngôn có bị thương ở mặt không, nếu có thì tuyệt quá.
 
Thật ra Hạ Mộc Ngôn chỉ bị thương ở cánh tay trái và đùi trái, trên người không sao, chỉ bị rượu Champagne đổ vào. Chủ yếu là lúc ngã, cánh tay bị mảnh vỡ thủy tinh đâm bị thương quá nhiều chỗ, cô không biết rốt cuộc là mình bị thương nặng hay nhẹ. Dù sao thì bây giờ trên cánh tay và trên đùi cô đều truyền đến cơn đau lúc nhẹ lúc nặng.
 
Dù bây giờ cô đã biết là ai bế mình rời khỏi sảnh tiệc thì cô cũng không thể nào từ chối hoặc làm càn. Bị thương thế này quả thật cần phải đến bệnh viện băng bó ngay lập tức. Lỡ như vết thương quá sâu, lại dính rượu Champagne và vi khuẩn dưới đất sẽ rất dễ nhiễm trùng.
 
Nhưng cô thật sự không ngờ trước đó Lục Cẩn Phàm đứng xa cô như thế, phòng tiệc lại lớn như vậy mà anh vẫn có thể tìm được chính xác vị trí của cô trong bóng tối và dòng người hoảng loạn. Chỉ hai phút ngắn ngủi mà anh đã có thể đến bên cạnh cô. Quan trọng là lúc đó xung quanh tối om, đến cả cô còn không thấy rõ người đứng gần mình nhất, chứ đừng nói gì đến việc đi đúng hướng trong đám đông.
 
Hạ Mộc Ngôn được anh bế, suốt quá trình, anh không nói chuyện, cô cũng không nói chuyện. Nhưng cô có thể cảm nhận được anh không hề tốn sức chút nào khi bế cô bước nhanh ra bãi đỗ xe dưới du thuyền. Rõ ràng cô cũng nặng 45kg, thế mà mỗi lần người đàn ông này bế cô cứ như bế một cục bông vậy.
 
Cô nhẹ vậy sao?
 
*** Khi đến bệnh viện gần vịnh Tân Hải nhất, Lục Cẩn Phàm bế cô vào thẳng khoa khử trùng để băng bó.
 
Ngồi trong phòng khám, một nữ bác sĩ trung niên nắm lấy cánh tay cô, vừa khử trùng vừa chậc lưỡi nói: “Mấy cô gái trẻ bây giờ thoạt nhìn ai cũng da thịt mềm mịn, nhưng rõ ràng là có sức chịu đựng hơn những người có tuổi như chúng tôi. Bị mảnh vỡ thủy tinh đâm thành thế này mà còn bình tĩnh như vậy, thật sự không đau sao? Cô nhìn đi, trong vết thương còn dính một mẩu thủy tinh đây này…”
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn cánh tay mình, sau khi lau sạch máu chỉ trông thấy một vết thương nhỏ, có hai vết sâu hơn chảy khá nhiều máu. Mặc dù thật sự rất đau, nhưng cô vẫn luôn chịu đựng, kết quả bị bà bác sĩ này chậc lưỡi nói vài câu thì cảm thấy đau hơn.
 
Cô im lặng chịu đựng, thấy bác sĩ vẫn đang không ngừng lải nhải, cô nén cơn nóng nảy, nói: “Bác sĩ, phiền nhanh lên một chút.”
 
“Ơ, bị thương thế này còn bảo tôi nhanh lên hả? Tôi phải khử trùng từng vết. Vết thương trên chân vẫn còn chưa xử lý, cô gấp cái gì? Người hồi nãy là bạn trai cô hay là chồng cô vậy? Nghe nói lúc xuống xe cậu ta cũng không khóa xe mà bế thẳng cô vào đây luôn. Cô bị thương thế này chắc là cậu ta đau lòng lắm nhỉ? Sau này cẩn thận chút, tiệc rượu gì mà tiệc rượu chứ, tránh xa mấy thứ nguy hiểm đó ra.”
 
Hạ Mộc Ngôn: “…”
 
Dì bác sĩ à, dì lắm mồm thật đấy.
 
“Có điều, bạn trai cô đẹp trai thật ấy, tôi ở bệnh viện nhiều năm như vậy cũng chưa gặp chàng trai nào đẹp trai như cậu ta. Cô cũng rất đẹp, hai người rất xứng đôi…”
 
“Bác sĩ, mau lên được không?” Hạ Mộc Ngôn cố gắng giữ nụ cười.
 
Bác sĩ lại chậc lưỡi hai tiếng, bỏ tay cô xuống, sau đó vén váy cô lên, đặt chân cô nằm ngang lên giường trong phòng khám, tiếp tục xử lý vết thương trên đùi cho cô.
 
Lúc này cửa phòng mở ra, Lục Cẩn Phàm cầm một cái sơ mi nam màu đen đi vào, để ở mép giường.
 
Cái áo sơ mi này xem ra là của anh. Có thể cầm áo tới nhanh như vậy, đoán chừng là trên xe anh phải có vài bộ dự phòng.
 
“Khử trùng vết thương xong thì đi thay quần áo ướt trên người đi. Tôi đã bảo người đi mua quần áo cho em rồi. Bờ biển này cách nội thành khá xa, có lẽ phải chờ một lát, trước mắt em cứ mặc bộ này đi.”
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, muốn nói cảm ơn nhưng thấy mặt anh lạnh lùng, dễ nhận thấy bây giờ cô mà nói gì đoán chừng đều sẽ làm anh nổi giận. Ngẫm nghĩ một hồi cô đành im lặng, chỉ khi bác sĩ lấy mảnh vỡ thủy tinh ghim trong đầu gối cô ra, cô mới nhất thời không kìm được mà xuýt xoa một tiếng.
 
Lục Cẩn Phàm đi tới, không an ủi, cũng không bảo bác sĩ nhẹ tay, mà nhìn vết thương trên đùi cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi mà đã đau thế này. Vừa rồi chỉ là tháp Champagne đổ xuống, nếu là chùm đèn nặng mấy chục cân trong phòng tiệc rơi xuống thì em cũng ngây ngốc đứng đó không tránh?”
 
Hạ Mộc Ngôn không thèm ngước mắt: “Lúc đó tôi mang giày cao gót, dưới đất vừa trơn vừa ướt, hoàn toàn không thể nào đứng vững, anh tưởng tôi không muốn tránh sao? Hơn nữa mọi người chạy tán loạn xung quanh, tôi bị chen lấn đến mức hoàn toàn không thể nhích chân được, có biết không hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.