*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Giản Tùy Anh băng qua hành lang dài đằng đẵng của bệnh viện vào lúc hoàng hôn, xung quanh rất im ắng, im ắng đến nỗi khiến lòng người ta cảm thấy áp lực.
Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, trông thấy Triệu Nghiên đang ngồi trước giường, mong ngóng nhìn Giản Tùy Lâm, trên mặt vương vẻ quan tâm và đau lòng.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng cửa mở, đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Giản Tùy Anh đứng ở cửa với vẻ mặt không thay đổi tí nào.
Giản Tùy Lâm há miệng, nhỏ giọng bảo: "Mẹ..."
Triệu Nghiên nhìn Giản Tùy Anh một cái, đứng dậy, đi vòng qua hắn để ra phòng bệnh, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Hay nhất là Giản Tùy Lâm vẫn là người mở lời trước, cậu ta cất giọng khàn khàn: "Anh, anh qua đây ngồi đi."
Nhìn Giản Tùy Lâm đang nằm trên giường nửa chết nửa sống, lúc bấy giờ Giản Tùy Anh không thấy sợ sệt nữa, cũng chẳng có hơi sức nào để căm giận, hắn bèn lục lọi điếu thuốc lá trong túi theo thói quen, rồi nhớ ra đây là bệnh viện. Vỗ túi, hắn cất bước đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế Triệu Nghiên vừa ngồi.
Mặt Giản Tùy Lâm trắng bệch đến nỗi gần như không tìm ra chút màu máu nào, ngay cả môi cũng mang màu than chì bất thường, thoạt trông cậu ta vô cùng suy yếu, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809087/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.