Phiên ngoại: Lịch sử tòng quân đẫm máu và nước mắt của Tiểu Bạch
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Bảo rằng Bạch Tân Vũ khóc mãi khóc hoài từ Bắc Kinh đến tận Thanh Hải cũng chẳng ngoa.
Cậu bị người nhà móc hết tất cả số thẻ có trên người, chỉ chừa khoản tiền khẩn cấp mấy ngàn tệ, sau đó bị nhét thẳng vào toa tàu chở tân binh, bắt đầu cuộc hành trình khốn khổ và bất lực của cậu.
Ban ngày thì cậu than thở ỉ ôi trước phong cảnh xa lạ không so được với những tòa nhà chọc trời nơi chốn đô thị phồn hoa, ước gì có thể đâm đầu vào kính quách cho rồi, tối thì ngửi mùi chân thối trên toa, nghe tiếng ngáy vang tận trời, trằn trọc khó ngủ.
Lúc đó cậu tưởng môi trường sống chẳng thể hỏng bét hơn được nữa rồi, song đến khi còn chưa "được" ngửi mùi chân mà đã phải chen chúc trên một chuyến tàu hỏa với các tân binh từ nơi khác đến, sau đó bị người ta đẩy đến chỗ hàng ghế cứng gần nhà vệ sinh nhất thì cậu mới biết mình lầm rồi.
So với tất cả các chiến hữu trên toa thì cậu chẳng hề hợp rơ tí nào.
Ai nấy đều cạo đầu đinh, còn cậu vẫn nhuộm nâu; trừ quân phục ra thì trên người ai nấy chẳng dư ra cái gì, còn cổ tay cậu vẫn còn chiếc đồng hồ hơn sáu mươi vạn, trên tai trái còn đeo một loạt khuyên đinh; hơn nửa số người đều là con cái nhà nông dãi nắng thành màu da lúa mạch, còn cậu vẫn là một cậu thiếu gia con nhà giàu da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809066/chuong-88-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.