Định xông vào để cứu người - Lục Cảnh Lễ vừa tới cửa đã thấy cảnh tượng trái ngược 180 độ so với trong camera, anh trố mắt đứng đờ ra tại chỗ.
"Đơn thương độc mã... mang súng thật đến cơ à? Đệch mẹ! Nếu em nhìn không lầm thì đó là khẩu Beretta 92FS! Cô ấy lấy đâu ra khẩu súng đó chứ?" Lục Cảnh Lễ không thể tin nổi.
(*Trong tiếng trung “thương” với “súng” đều dùng một từ để biểu đạt.)
Vừa dứt lời, trong đầu bỗng xuất hiện suy nghĩ: Lần anh hùng cứu mỹ nhân thứ hai trong ngày của anh lại thất bại rồi!
Trong phòng, Trương Cường đang trừng mắt nhìn khẩu súng trên tay Ninh Tịch, sợ cô sẽ lại giống vừa xong không nói lời nào đã nổ súng, không cho người ta có thởi gian kịp phản ứng lại, thật quá độc ác mà!
"Tôi tôi tôi... Những gì tôi nói đều là sự thật hết! Không có lấy nửa chữ dối trá đâu, nếu nói sai tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
Ninh Tịch không nói gì, cũng không biết rốt cuộc có tin gã không, cô cứ xoay xoay khẩu súng, súng bị cô xoay đến nỗi như sắp nở được cả hoa.
Bà trẻ ơi! Chơi với lửa phải cẩn thận đấy!
Trương Cường thấy vậy sợ sắp tè cả ra quần, gã nơm nớp lo sợ nói: "Muốn... muốn tôi giả bộ chứng minh người chỉ thị là... là Ninh Tuyết lạc cũng được! Tôi sẽ thỏa mãn hết các yêu cầu của cô! Cô nói là ai thì sẽ là kẻ đó!"
Chứng cứ giả?
Thứ cô cần là bằng chứng xác thực!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086498/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.