Chương trước
Chương sau
Phản ứng đầu tiên của Trương Cường chính là xin tha mạng: "Tôi không cần, tôi không cần đâu! Bà cô à, tha cho tôi đi! Là tôi bị mờ mắt nên mới nói lung tung, tôi nào dám lấy tiền của cô chứ?"

"Ai bảo tôi muốn đưa tiền cho anh?" Ninh Tịch đạp gã một cái.

Trương Cường lồm cồm bò dậy, tỏ ra vô tội: "Nhưng chẳng phải vừa xong cô nói..."

Gã sắp bị sự hỉ nộ vô thường của người trước mặt hành hạ phát điên lên rồi.

Ninh Tịch lạnh lùng nhìn gã: "Ở nhà đợi tin tôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn thì sẽ có một khoản tiền lớn, còn nếu không..."

Hả? Cô ta vẫn còn muốn liên lạc với gã? Chẳng phải gã đưa hết mọi thứ cho cô ta rồi sao? Đáng ra không nên gặp lại nhau nữa mới phải chứ? Sao còn lằng nhằng thế này? Gã không cần tiền! Gã cần mạng!

Trương Cường có khổ mà không nói ra được, đành phải ngàn vạn lần tạ ơn rồi tiễn người ra ngoài.

Xuống lầu, Ninh Tịch đội mũ bảo hiểm lên, khởi động động cơ, chạy thẳng về Lục gia.

Lúc cô về tới nhà họ Lục, vẫn sớm hơn một tiếng so với thời gian dự định.

Trong phòng khách, Lục Đình Kiêu vẫn ngồi yên trên sofa như lúc cô ra khỏi nhà.

Ninh Tịch cũng không nghĩ nhiều, lập tức hỏi: "Lục Đình Kiêu, tôi về rồi! Tiểu Bảo đã dậy chưa?"



"Chưa."

"Ờ ờ, vậy thì tốt, để tôi lên xem thằng bé thế nào!"

"Đợi đã." Lục Đình Kiêu bỗng gọi giật cô lại.

"Hửm, sao thế?" Ninh Tịch lờ mờ cảm thấy ngữ khí của Lục Đình Kiêu có gì đó không đúng.

"Đi đâu?" Giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến người ta có ảo giác như ẩn giấu một cơn sóng ngầm.

Ninh Tịch ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội đáp: "Đi xử lí chút việc riêng thôi, giờ đã giải quyết xong rồi! Tôi lên lầu trước đã nhé!"

Đang định chuồn đi thì, một cánh tay đột nhiên vươn tới, Ninh Tịch không kịp phòng bị bị kéo ngã xuống sofa.

Chính xác mà nói thì là ngã vào lòng Lục Đình Kiêu.

Ninh Tịch hết hồn nhưng không chỉ có thế: "Lục Đình Kiêu! Anh anh... anh làm gì thế? Tay anh sờ đi đâu vậy?" Lục Đình Kiêu mặc kệ, tiếp tục sờ mó trên người cô.

"Này, anh mà còn như vậy nữa là tôi phản kháng đấy! Tới lúc đó bị thương thì đừng có trách!"

"Vậy cô làm đi."



Ninh Tịch suy sụp muốn chết: "Đệch! Lục Đình Kiêu! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nghĩ tôi không xuống tay với anh được đúng không?"

Lục Đình Kiêu giữ nguyên sắc mặt nhìn chằm chằm vào cô: "Tại sao lại không xuống tay với tôi được?"

"Tôi... vì..."

Đúng nhỉ! Tại sao chứ? Nếu đây là người khác thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của cô chính là tẩn cho hắn một trận mới đúng...

Khi Ninh Tịch đang vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bàn tay nguy hiểm của Lục Đình Kiêu đã đặt vào vật thể phía sau lưng quần cô.

Ninh Tịch sững người, định ngăn anh lại nhưng đã không kịp nữa rồi, khẩu súng sau lưng cô giờ đã rơi vào tay Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu ném thẳng khẩu súng lên bàn trà trước mặt, vẻ mặt nhu hòa hơn thường ngày giờ đã thay thế bằng sự lạnh lẽo: "Giải thích."

Lúc này, Ninh Tịch có cảm giác căng thẳng hệt như khi đang quay cóp trong giờ thi thì bị thầy giáo bắt được, mặt cô trắng bệch, hai tay đan vào nhau, cố gắng tỏ ra ung dung nói: "Ha ha, là đồ giả đấy! Súng đồ chơi thôi! Tôi mua về chơi ấy mà!"

"Vậy sao? Súng đồ chơi cần phải lắp giảm thanh à?" Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô, nhấc khẩu súng lên, bắn một phát vào bình hoa Bạch Ngọc to bằng lòng bàn tay được đặt ở góc phòng.

Lọ hoa lập tức vỡ nát.

Vẻ mặt cố gắng tự trấn an của Ninh Tịch giờ này cũng... nát như lọ hoa luôn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.