Phản ứng đầu tiên của Trương Cường chính là xin tha mạng: "Tôi không cần, tôi không cần đâu! Bà cô à, tha cho tôi đi! Là tôi bị mờ mắt nên mới nói lung tung, tôi nào dám lấy tiền của cô chứ?"
"Ai bảo tôi muốn đưa tiền cho anh?" Ninh Tịch đạp gã một cái.
Trương Cường lồm cồm bò dậy, tỏ ra vô tội: "Nhưng chẳng phải vừa xong cô nói..."
Gã sắp bị sự hỉ nộ vô thường của người trước mặt hành hạ phát điên lên rồi.
Ninh Tịch lạnh lùng nhìn gã: "Ở nhà đợi tin tôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn thì sẽ có một khoản tiền lớn, còn nếu không..."
Hả? Cô ta vẫn còn muốn liên lạc với gã? Chẳng phải gã đưa hết mọi thứ cho cô ta rồi sao? Đáng ra không nên gặp lại nhau nữa mới phải chứ? Sao còn lằng nhằng thế này? Gã không cần tiền! Gã cần mạng!
Trương Cường có khổ mà không nói ra được, đành phải ngàn vạn lần tạ ơn rồi tiễn người ra ngoài.
Xuống lầu, Ninh Tịch đội mũ bảo hiểm lên, khởi động động cơ, chạy thẳng về Lục gia.
Lúc cô về tới nhà họ Lục, vẫn sớm hơn một tiếng so với thời gian dự định.
Trong phòng khách, Lục Đình Kiêu vẫn ngồi yên trên sofa như lúc cô ra khỏi nhà.
Ninh Tịch cũng không nghĩ nhiều, lập tức hỏi: "Lục Đình Kiêu, tôi về rồi! Tiểu Bảo đã dậy chưa?"
"Chưa."
"Ờ ờ, vậy thì tốt, để tôi lên xem thằng bé thế nào!"
"Đợi đã." Lục Đình Kiêu bỗng gọi giật cô lại.
"Hửm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/3086496/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.