Nói rồi nó chạy lên phòng với tốc độ bàn thờ để cậu đứng ngẩn ngơ nhìn theo dáng nó chạy. Nó chùm chăn, tim đập thình thịch, mặt đỏ như trái cà chua. Nó lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được, lúc này cậu đã lên phòng và cũng không ngủ được. Vì không ngủ được nên nó quyết định đi ra vườn ngắm trăng một chút có lẽ làm vậy nó sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn. Nó ngồi trên chiếc xích đu trắng, đu đưa. Ánh trăng chiếu rọi xuống vườn nhà nó nhìn nó mặc một chiếc váy trắng như một thiên thần vậy. Cậu không ngủ được nên ra ban công đứng ngắm trăng thì thấy nó đang ngồi trên chiếc xích đu trắng. Cậu chống cằm nhìn nó, nó có nét đẹp mà không ai có được. Nó cầm một bông hoa, nó nói:" Không có gì vĩnh cửu như bông hoa này vậy rồi cũng sẽ tàn. Lời hứa sẽ theo thời gian mà nhạt nhòa rồi không nhớ đến lời hứa ấy nữa". Cậu nghe vậy nói vọng xuống:
-Lời hứa không bao giờ bị lãng quên, nếu hai người hứa với nhau và một người quên đi thì nhất định người còn lại sẽ thực hiện lời hứa ấy.
Nó ngẩng đầu lên, nói:
-Thật chứ?
-Thật.
Nó mỉm cười nhìn bông hoa thì có một câu nói:" Uk, tớ hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cậu " vang trong đầu nó rồi biến mất làm nó đau đầu ngất đi. Cậu thấy vậy hốt hoảng chạy ra vườn bế nó lên phòng nó. Nó chảy mồ hôi như mưa, cậu nắm tay nó cầu mong nó đừng có mệnh hệ gì hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-minh-toi-duoc-khong/2895186/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.