Edit: Jang Jang
Dung Khanh tay cầm chăn dừng lại, nàng rũ mắt nhìn Lăng Phỉ nhắm chặt hai tròng mắt, không biết hắn là nghiêm túc, hay vẫn là đang nói đùa.
Nháy mắt tiếp theo, Lăng Phỉ xốc lên đôi mắt, rõ ràng là ban đêm, nhưng con ngươi đen nhánh vào ban đêm lại có vẻ càng thêm thâm thúy đen bóng.
Hắn ngưng mắt nhìn Dung Khanh, môi mỏng khẽ mở, thấp giọng hỏi: "Khanh Khanh, muội nguyện ý không? Nếu là nguyện ý, ngày mai đại sư huynh đi bẩm báo sư phụ, trưng cầu lão nhân gia đồng ý."
Tiếng nói nam nhân trầm thấp từ tính, đi sâu vào lòng người, Dung Khanh cảm thấy ngực ấm áp.
Nàng tu vi yếu ớt, làm sao không nghĩ tìm nam nhân pháp lực cao cường che chở nàng cùng Tiểu Bảo cả đời đây.
Nàng từng thật lòng yêu Chúc Vưu, nhưng hắn lại đem nàng làm cho thương tích đầy mình.
Tình yêu này không cần cũng thế.
Sư huynh nàng tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là sủng ái nàng như vậy, nếu là gả cho hắn, hắn định sẽ không khi dễ nàng.
Có hơi lạnh gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt hai người, mang đến một chút lạnh lẽo.
Lúc Lăng Phỉ cho rằng đợi không được đáp án, Dung Khanh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lăng Phỉ mắt đen thâm thúy càng thêm trong trẻo, phảng phất có ánh sao trời sáng rọi trong đó, lộng lẫy bắt mắt.
Hắn khóe môi cong lên, nở nụ cười.
Một đêm này, Dung Khanh không có về phòng, nàng dựa vào cột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739973/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.