Edit: Jang Jang
Sau đó mấy ngày, Dung Khanh mỗi ngày tỉnh lại, vừa mở ra cửa phòng, liền sẽ nhìn đến thân ảnh cao dài dưới cây ngô đồng.
Nàng không cần mở miệng, chỉ cần vừa xuất hiện, nam nhân liền sẽ tự mình đi lên phía trước, đem một lọ hoa lộ tràn đầy ném tới trong tay nàng.
Nam nhân cũng không nói lời dư thừa, hắn sợ nàng nghe xong sẽ phiền chán, mỗi ngày đưa hoa lộ liền đi.
An tĩnh lại thức thời.
Dung Khanh hồi lâu nhìn bóng dáng nam nhân cao dài tới phát ngốc, thẳng đến khi hắn đi xa, nhìn không tới, nàng mới đi trở về trong phòng, đem hoa lộ uống cạn.
Hoa lộ hương thanh ngọt lành, hương vị thực tuyệt, tràn ngập hơi thở thiên nhiên.
Vào đến cổ họng liền có thể cảm giác được linh lực dư thừa, sạch sẽ mà thuần túy.
Dung Khanh buổi tối khi đi vào giấc ngủ, sẽ cầm lòng không đậu nghĩ đến Chúc Vưu.
Nàng suy nghĩ, ngày mai cái nam nhân tuấn mỹ kia đại khái khi nào sẽ nào thức dậy, vì nàng đi thu thập hoa lộ.
Hắn khi nào lại xuất hiện ở trước cửa nàng đây?
Khi hắn tới, ánh bình minh phía sau có đẹp hay không?
Khi ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, sẽ là dáng vẻ gì?
Không cần nghĩ cũng biết sẽ đẹp như họa trung trích tiên, tư dung tuyệt thế.
Đã nhiều ngày, khi sáng sớm Dung Khanh sẽ tự giác tỉnh so với lúc trước sớm hơn chút.
Nàng cũng không phải cố tình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739929/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.