Edit: Jang Jang
Lời nam nhân nói giống như sét đánh giữa trời quang, Dung Khanh cả người đều ngơ ngẩn.
Nàng nhìn khuôn mặt nam tử trước mắt, chỉ cảm thấy túi bạc vụn trong tay giống như củ khoai nóng bỏng tay, lập tức ném trở về trong lồng ngực nam nhân.
"Huynh nói bừa cái gì đây? Ta chính là muốn thành tiên, tự nhiên không muốn làm thê tử của huynh." Dung Khanh không chút do dự cự tuyệt, nói xong xoay người liền đi.
Chúc Vưu chống quải trượng, ra sức đuổi theo sau: "Tiểu Ngũ... Muội đừng đi a, huynh làm ra việc như vậy, nên đối với muội phụ trách."
Dung Khanh đi tới nơi nào, Chúc Vưu liền theo tới đó, hắn còn vừa đi vừa thì thầm, dường như hận không thể để toàn bộ người trong quan đều nghe được.
Dung Khanh trái tim xấu hổ và giận dữ, nàng dừng lại bước chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn Chúc Vưu một cái.
Chúc Vưu thấy nàng đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa dừng không được chân, suýt nữa muốn ngã tới trên mặt đất đi, hắn chống quải trượng, lung lay một lát mới đứng vững gót chân.
Hắn giơ lên gương mặt tươi cười, nhẹ giọng gọi nàng: "Tiểu Ngũ."
Dung Khanh lạnh mặt, thấp trách mắng: "Câm miệng, không được đi theo ta, không được đem sự tình ngày ấy phát sinh nói cho bất luận kẻ nào biết."
Nàng đi phía trước hai bước, lại đột nhiên quay đầu lại: "Huynh dưỡng thương cho tốt, mau chút xuống núi, sau này đừng tới, không được cùng đại sư huynh của ta nói thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739928/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.