Edit: Jang Jang
Chúc Vưu sắc mặt âm trầm, con ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Dung Khanh, nữ nhân ngốc đáng chết này cư nhiên dám đánh hắn, là ngại mạng quá dài sao?
Vốn định giữ nàng mấy ngày, dám làm càn như thế, thật nên cho nàng một cái sắc mặt!
Hắn nghiến răng, phát ra khanh khách tiếng vang.
"Ô ô... Đừng..." Dung Khanh trong lòng hoảng sợ, cắn môi dưới khẽ khóc, tiếng nói nhỏ nhẹ đầy sợ hãi, ngoài ý muốn có chút động lòng người, đả động đến vật dưới hạ bụng Chúc Vưu lại thô to vài phần.
"Hô hô..." Chúc Vưu nằm ở bên tai Dung Khanh gầm nhẹ, do dự một lát, cuối cùng là thu hồi sát ý.
Đợi lát nữa, khi hắn thao nàng, tốt nhất là cũng khóc êm tai giống như vậy.
Hắn ngại Dung Khanh hai tay ngọc vướng bận, đợi lát nữa nàng lại vung loạn chụp đánh, dập tắt hưng phấn của hắn.
Hắn vươn long trảo, với lên đai lưng trên mặt đất, đè lại nữ nhân hai bàn tay trắng nõn, đai lưng xuyên qua quấn quanh vài vòng, cuối cùng lung tung trói lại.
Dung Khanh kinh ngạc nhìn Chúc Vưu, mắt hạnh mở thật lớn.
Không chờ nàng phục hồi tinh thần lại, long đuôi Chúc Vưu đảo qua, cuốn đùi phải nàng lên, hướng bên phải lôi kéo.
Nơi riêng tư của nữ nhân lập tức bại lộ.
"A... Sắc long... Buông ta ra, ngươi xem nơi nào..."
Dung Khanh cảm thấy thẹn kêu to, nàng động hai chân nghĩ muốn khép lại nơi riêng tư, nhưng đùi phải bị cuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-long-ngoan-vat/3739886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.