Vưu Liên Thành thấy thế vội đến ôm cô: "Mộ Mai, anh xin lỗi, anh không kiểm soát được bản thân. Nếu em muốn, anh có thể tìm họ xin lỗi, nhưng em không được chụp ảnh với họ nữa, nhìn thấy tên đấy ôm em, anh không chịu được."
Trên đường trở về, Mộ Mai ngồi trong xe không nói một lời, mặc cho Vưu Liên Thành kể đủ chuyện cười nhạt nhẽo. Mãi cho đến khi xe rẽ vào con ngõ tứ hợp viện, anh đành bó tay bất lực.
"Mộ Mai, em nói đi, làm sao em mới không giận nữa?" Giọng anh cực phiền não, hoàn toàn là một người khác với tên hợm hĩnh ở khu tham quan.
Không, phải nói là so với rất nhiều thời điểm, đều tưởng chừng là hai người khác nhau.
Mộ Mai nhìn xoáy vào Vưu Liên Thành, chắc hẳn do vẻ mặt cô quá nghiêm trang, nên đáy mắt anh ánh lên đôi chút bối rối.
Nhìn vào gương mặt anh, Mộ Mai nghĩ có phải mình đã bới móc quá rồi không? Trong tám năm trước đây, cách họ chung sống đã bị hình thức hóa. Thân là hầu học cho người thừa kế nhà họ Vưu, cô luôn nằm ở vị thế ăn nói khép nép, còn là người thừa kế duy nhất nhà họ Vưu, anh luôn đứng ở vị trí vênh mặt sai khiến. Sự tồn tại của cô cũng chỉ vì lấy lòng anh, mà điều này dường như đã hóa thành một thói quen tương tự với bản năng. Thói quen này khi chỉ có hai người họ thì còn ổn, nhưng khi ở nơi đông người thì thoáng cái đã hiện ra rõ rệt.
Mà cách thức này cũng đã ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497727/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.