Tầm 3 giờ chiều, xe cộ ở trung tâm thành phố khá thưa thớt, suốt quãng đường đều thông thoáng khiến tâm trạng Ngô Phương Phỉ vui phơi phới. Cô vừa lái xe vừa gõ nhịp hát theo nhạc, mãi lúc sau mới phát hiện cô gái ngồi bên cạnh mình dường như đang thả hồn tận đâu, bèn lên tiếng trách móc: "Lâm Mộ Mai, câm rồi à?"
Lúc này Mộ Mai mới giật mình hoàn hồn, mặt tái đi. Ngô Phương Phỉ lại được phen khoái chí cười khanh khách: "Câu này chói tai lắm đúng không? Lúc trước Liên Thành cũng hay mắng mình bằng câu này lắm, có khi tên ấy chẳng thèm coi mình là con gái nữa." Rồi cô ta le lưỡi, "Nhưng giờ thì đỡ hơn rồi."
Ngô Phương Phỉ nghiêng nghiêng đầu: "Hình như kể từ khi xảy ra vụ bê bối với Vinh Ái, anh ấy mới biết có một cô bạn gái hiểu lý lẽ bên cạnh là may mắn cỡ nào. Dạo này mình hẹn anh ấy tám lần thì anh ấy đã nhận lời hết bảy lần ấy. Hôm nay anh ấy phải ra sân bay tiễn Chu Á Luân nên mới không rảnh đi chơi với mình." Cô nhẹ giọng hỏi, "Như vậy tốt hơn trước kia nhiều đúng không Mộ Mai?"
Mộ Mai không trả lời, chỉ điềm nhiên hỏi ngược lại: "Vì vậy nên bây giờ cô Phương Phỉ mới nhớ đến tôi sao?"
Ngô Phương Phỉ lúng túng mím môi: "Thôi nào Mộ Mai, đừng vậy mà. Gần đây mình đã xin viện thiết kế nghỉ phép nửa tháng để vun đắp tình cảm của bọn mình đấy. Chỉ đợt này anh ấy mới có thời gian dành cho mình thôi, mai mốt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497707/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.