Tuần tiếp theo, Mộ Mai vẫn cô đơn ngồi trên sô pha, cửa sổ phòng khách mở toang, ánh nắng cuối thu trải đầy sân. Đối lập hoàn toàn với vẻ rực rỡ của ánh dương ngoài trời chính là tâm trạng của cô.
Suốt cả tuần, ngooài mấy tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, Vưu Liên Thành chỉ đến thăm cô duy nhất một lần là khuya hôm thứ Tư để giao cho cô thẻ căn cước tạm thời. Có thẻ căn cước, Mộ Mai có thể đi bất cứ nơi nào thuộc Bắc Kinh. Lúc anh đến đã gần 1 giờ, rồi hai người yên lặng ngồi trong phòng khách, để cô cuộn người trong lòng anh. Thời điểm anh rời đi, Mộ Mai bèn mặt dày giữ anh lại, nhưng anh chỉ hôn nhẹ lên trán Mộ Mai như vỗ về con mèo con, bảo cô hãy chờ anh thêm một thời gian nữa.
Chờ một thời gian nữa? Chờ điều gì cơ chứ? Mộ Mai cực kỳ tức giận. Mà cảnh trên tivi hiện giờ lại càng khiến cô điên tiết hơn.
Cuối tuần này Bắc Kinh có một cuộc thi biểu diễn máy bay được đài truyền hình phát sóng trực tiếp. Qua Hồng Tiểu Hiền, cô biết máy bay công ty Vưu Liên Thành được tham gia cuộc biểu diễn lần này, và anh cũng sẽ có mặt tại hiện trường, vậy nên mới sáng sớm cô đã chờ trực trước tivi.
Màn biểu diễn của máy bay rất đặc sắc, nhóm phi công lái những chiếc máy bay mô hình nhỏ sơn đủ màu bay lượn qua lại, vượt qua các chướng ngại vật trên không.
Đến lượt công ty Vưu Liên Thành, ống kính máy quay liền chuyển sang thu hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-loan/1497671/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.